*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh đã hiểu phần nào tính cách của Lục Diêu Kỳ nên không nói gì mà chỉ lắng lặng bỏ tiên vào hộp đựng trên xe.
Thấy vậy, Lục Diêu Kỳ lập tức cảm thầy khinh thường anh, cô ta cảm thấy mình không nhìn nhầm con người Bùi Nguyên Minh.
Tên bỏ đi này có lẽ cảm thấy có thể moi được tiền từ chỗ mình nên mới ở đây săn đón nịnh bợ.
Con người này từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với Trịnh Tuyết Dương chứ? Bùi Nguyên Minh không để bụng, trái lại còn trêu chọc cô ta: “Cô đến đây bàn công việc à? Thuận lợi chứ? Nếu như giàu rồi thì đừng quên tôi nha!”
Nghe anh nói vậy, cô ta trừng mắt quay sang nói với anh: “Anh có biết đây là nơi nào không?”
“Chẳng phải bảng tên trên đó viết rõ ràng rồi sao? Tập đoàn Thiện Nhân, chi nhánh ở Tô Hàng.”
“Anh biết thì tốt.
Tập đoàn Thiện Nhân sau khi hợp nhất với sản nghiệp của nhà họ Bùi thì liền trở thành khối tài sản lớn nhất ở Đà Nẵng.
Con đường phát triển trong tương lai là rất khả quan thậm chí được kì vọng sẽ phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia.”
“Mà tôi lại vừa mới nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng.
Chủ tịch còn nói tiếp theo tôi sẽ phụ trách quản lí toàn bộ ở Giang Nam, bao gồm cả công việc ở Kim Lăng”
“Chỉ cân mọi việc thành công, tôi sẽ có trong tay một phần cổ phần, ngoài ra mức lương hằng năm của tôi sẽ trên ba mươi tỷ.”
Đối với Lục Diêu Kỳ mà nói, kiếm được số tiên này chỉ là chuyện nhỏ.
Với năng lực của cô ta thì ở bất cứ nơi đâu cũng có thế kiếm được từng này tiền.
Lí do lớn nhất khiến Lục Diêu Kỳ vào tập đoàn Thiện Nhân làm việc là bởi vì cô ta đã nghe được tin tức đáng tin cậy rằng Thể Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chính là tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức.
Rất có thể đây chính huyền thoại sống mà cô ta đã ngưỡng mộ từ lâu.
Ngày thường Lục Diêu Kỳ luôn tỏ ra vẻ nữ thần lạnh lùng thanh cao nhưng sâu trong nội tâm cô ta vẫn chỉ là trái tim thiếu nữ.
Mục đích lớn nhất khiến cô ta nhận lời mời đến đây là bởi vì nam thân trong lòng.
“Chúc mừng cô, vậy thì cô có thể mời tôi đi ăn một bữa coi như ăn mừng chứ?”
Lục Diêu Kỳ lườm Bùi Nguyên Minh một cái nhưng rồi vẫn nói: “Thôi được, tâm trạng của tôi