Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1453



Nghe thấy câu này, rõ ràng là Hạ Vân sửng sốt một lát, một lát sau mới cười nói: "Tổng giám đốc Bùi, những lời này của anh đừng để chị dâu nghe thấy được, nếu không nói không chừng cô ấy sẽ tìm tôi gây phức đẩy"

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nói: ấy không phải là người như vậy biết được?" Hạ Vân buồn bã nói: "Có đôi khi phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, có một số chuyện là chốt, cho dù thế nào cũng không thể tiếp nhận

Nghe thấy thế Bùi Nguyên Minh trực tiếp bị sặc một cái, không nhịn được vươn tay sờ mũi, nói thế này giống như hai chúng ta thật sự có gì đó ấy.

Hai người nghe điện thoại im lặng một lát, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Một lúc lâu sau, Hạ Vân giống như nhớ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên nói: giám đốc Bùi, qua mấy ngày nữa có khả năng tôi phải đi xa nhà một chuyển, hơn nữa đi lần này, e rằng phải mất mấy tháng.." "Nhưng mà anh yên tâm đi, trước khi đi tôi sẽ bàn giao hết mọi chuyện cho tổng giám đốc Lôi, sẽ không hưởng tới việc công ty đưa vào hoạt động"

Bùi Minh khẽ nhíu mày: “Rời khỏi nhà sao? Cô muốn đi đâu?"

Hạ Vân cười nói: “Một chút việc riêng, tôi sẽ cố gắng mau trở lại, tôi lo tổng giám đốc Bùi sẽ nhớ tới tôi, cho nên tôi nói với anh trước!"

Sau khi nói xong những lời này, Hạ Vân cười khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Bên kia điện thoại, Hạ Vân nhìn thiệp mời màu đỏ trước måt, trên gương mặt tuyệt mỹ của cô ấy có chút trắng bệch, cũng có chút trào phúng.

Bùi Nguyên Minh cầm di động, khẽ nhíu mày, anh cảm thấy hôm nay Hạ Vân có chỗ nào không đúng, nhưng không thể nói rõ rốt cuộc không đúng chỗ nào. "Bùm..."

Lúc này, trên màn trời đêm đột nhiên có tiếng sấm nổ vang, cả bầu trời đêm Dương Thành lập tức sáng lên.

Ngày hôm sau, phong cách làm việc của Bùi Nguyên Minh không khác quá khứ một chút nào, vẫn đợi Trịnh Tuyết Dương đi làm xong, anh mới ra cửa.

Lúc chạng vạng, anh và Lý Anh Kiệt quản lý an ninh mới nhậm chức cùng rời đi.

Nhưng mà lúc đi tới một ngõ hẻm im lặng, bước chân của Bùi Nguyên Minh hơi dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt. "Giác quan thứ sáu thật nhay bén!" "Chẳng trách được xưng là trần nhà của Đà Nẵng, người đứng đầu Dương Thành!" Ngay sau đó, bồn phương tám hướng ngõ hẻm cùng truyền tới giọng nói trầm thấp, cùng với tiếng vỗ tay không nhanh không chậm.

Vẻ mặt Lý Anh Kiệt cảnh giác xoay người, sau đó vẻ mặt anh ta âm trầm.

Không biết từ lúc nào, lúc này từ bốn phương tám hướng có hơn ba mươi người đàn ông mặc trang phục ngụy trang đi tới. . Đam Mỹ Hài

Mà cầm đầu bọn họ là một người đàn ông vẻ mặt vô cùng binh thường, ném ở trong đám người không thì không tìm ra. Lúc này anh ta vỗ tay, tiếp tục nói: "Thân phận rất cao, nhưng mà người chết ở trong tay tôi, còn có thân phận rất cao." “Hôm nay tôi tiền thể tử Minh cậu ra đi, cậu nên cảm thấy vinh hạnh." "Các người là ai?"

Đồng tử của Lý Anh Kiệt co rut lại, lúc này sắc mặt có chút khỏ coi.

Đương nhiên là anh ta biết thân phận của Bùi Nguyên Minh, cho nên lúc này trực tiếp chẳn trước người Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyễn Minh vươn tay vỗ bả vai của Lý Anh Kiệt, sau đó tiến lên một bước, mim cười nói: "Đi theo sau tôi mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng không kìm nén được ra tay rồi à? An Tiến Bình bảo anh tới đúng không?"

Người đàn ông trước mắt, rõ ràng là Dã Khuyến thuộc hạ của An Tiến Bình.

Dã Khuyen nghe thấy thế hơi sửng sốt, một lát sau cười mia nói: "Họ Bùi kia, biết tôi nhìn chằm chằm anh, anh còn dám ra ngoài, chán sống rồi hả?" “Tôi còn trẻ, đương nhiên còn chưa sống đủ."

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững “Tôi vốn tưởng rằng người tới tìm tôi gây phiền phức có phải là thiên vương hoặc thánh hay không, kết quả vậy mà chi là một con chó, không thú vị lắm!"

- -----------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.