Lúc An Tiến Bình và Quách Tuấn Anh đang mưu đồ bí mật, thì Bùi Nguyên Minh bị Trịnh Khánh Vân mới về nhà quấn lấy vài ngày đen trường đại học với cô ta.
Không biết dây thần kinh nào của Trịnh Khánh Vân không đúng, sau khi tìm một vòng khắp cả nước, cuối cùng quyết định học đại học ở Dương Thành.
Cô ta cũng chọn trường xong rồi, đó chính là đại học Đà
Nang
Đại học Đà Nẵng là một trong mười trường đại học cao cấp nổi tiếng nhất Đại Hạ, nhưng vì cách nhà quá gần, Trịnh Khánh Vân luôn không có hứng thú.
Nhưng mà bây giờ cô ta có hứng thú, đương nhiên là Bùi Nguyên Minh ủng hộ.
Anh đặc biệt gọi điện cho Châu Kiến Bình người đứng đầu hệ thống giáo dục ở Dương Thành một cuộc, giúp xử lý một số chuyện.
Không lâu sau, một người phụ nữ Bùi Nguyên Minh đã sắp quên gọi điện thoại cho anh.
Là Lý Tuyết Vân, giáo viên chủ nhiệm cấp ba của Trịnh Khánh Vân.
Dựa theo cách nói của Lý Tuyết Vân, gần đây Trịnh Khánh Vân nghỉ nhiều tiết lắm, muốn đỗ đại học Đà Nẵng, chỉ sợ cần học bù nhiều trong thời gian ngắn.
Nghe thấy thế, Bùi Nguyên Minh không khách sáo chút nào, trực tiếp kéo Trịnh Khánh Vân, dẫn cô ta đi xuống lầu, nhét vào xe đưa tới trường luyện thi.
Trở về nhà, Bùi Nguyên Minh vừa mới tăm rửa xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi, di động vang lên.
Ở bên kia điện thoại, giọng nói của Hạ Vân mang theo chút nghiêm trọng: "Tổng giám đốc Bùi, muộn như vậy mà gọi điện thoại cho anh, là vi tôi nhận được một số tin tức." "Phó đại diện An Tiến Bình của tài phiệt thượng tinh phân bộ Đại Hạ đến Dương Thành mấy ngày, hơn nữa mấy ngày nay luôn có hành động mờ ám."
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Không phải là tôi đã sớm nói cho Lý Hàn Thiên rồi sao? Người của tài phiệt thượng tinh dám tới Đà Nẵng, tới mấy người, tôi giẫm chết mấy người."
Hạ Vân nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Bùi, Lý Hàn Thiên đã chết, hơn nữa nghe nói Lý Vân Thiện tự mình ra tay, cho nên những lời anh nói gã ta chưa chắc đã truyền tới rồi." "Mà An Tiến Bình là một nhân vật vô cùng điên cuồng, tôi lo lång anh ta sẽ ra tay với ngài." Bùi Nguyên Minh im lặng một lát, rồi gật đầu nói: “Tôi khiến anh ta mất hết mặt mũi trong buổi đấu giá lần trước, cộng thêm chuyện cũ nữa, thù mới hận cũ, không nhịn được ra tay với tôi cũng là chuyện vô cùng bình thường” “Tôi còn nhận được tin, bên Băng Quốc phải ba cao thủ được xưng là tam thánh Taekwondo đi tới Dương Thành." "Nghe nói ba vị này là tông chủ của ba phe phái
Taekwondo lớn, chẳng những thực lực khủng bố, hơn nữa đều từng ra chiến trường, nghe nói có thực lực cấp Chiến Thần!" "Đêm nay hoặc ngày mai bọn họ sẽ tới Dương Thành!" "Tổng giám đốc Bùi, ba vị này liên thủ, có lẽ ngay cả Đường Chiến Thần cũng không ngăn được, cho nên mấy ngày này anh vẫn nên cẩn thân một chút!" "Ngoài ra bốn vị khác trong tám đại thiên vương của tài phiệt thượng tinh Băng Quốc phân bộ Đại Hạ cũng sẽ đến."
Ở bên kia điện thoại, trong đôi mắt Hạ Vân đều là lo lắng, nhưng mà không biểu lộ ra từ trong giọng nói.
Cô ấy biết được sự lợi hại của tổng giám đốc nhà mình, nhưng vấn đề là, đối phương rất khủng bố được xưng là tam thánh Taekwondo, tám đại thiên vương, là ngôi sao sáng trong giới Taekwondo Băng Quốc, cho dù the nào cũng phải cẩn thận. Bùi Nguyên Minh hơi ngồi thẳng người, thản nhiên nói: "Băng Quốc đúng là thủ vị, bất kỳ con chó con mèo nào cũng dám xưng là tam thánh tam thiên vương, không thấy buồn cười sao?" "Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, trái lại An Tiến Bình thú vị hơn người anh em Lý Hàn Thiên, đủ tàn nhẫn!”
Bùi Nguyên Minh lại cười nói chuyện khác: "Hạ Vân, bên cô tôi sẽ bảo Ngô Kim Hổ phái người bảo vệ chu toàn, mấy ngày này cô cũng đừng chạy loạn khắp nơi." "Phong cách làm việc của tài phiệt thượng tinh, nói không chừng sẽ ra tay với người bên cạnh tôi trước." “Bên Tuyết Dương bây giờ có nhiều cao thủ, trái lại tôi không lo lắng, tôi lo lắng cho cô hơn."