Chàng Rể Phế Vật

Chương 670



CHƯƠNG 670





“Đi, đi thế nào? Cô cảm thấy Lê Thần Vũ sẽ để chúng ta đi à?” Lê Kim Huyên cười chua xót hỏi ngược lại.





Nét mặt Tô Loan Loan dại ra, dường như lập tức nghe được ý ngoài lời của Lê Kim Huyên, cô ta vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.





Khắp xung quanh phòng tiệc, mỗi một góc, mỗi một cánh cửa, mỗi một lối ra vào đều có một vệ sĩ đứng gác, lúc này Tô Loan Loan mới nhận ra, Lê Thần Vũ không dùng những người vệ sĩ này để canh giữ người nhà họ Lệ, mà Lê Thần Vũ dùng để canh giữ bọn họ, đây là lưới trời lồng lộng Lê Thần Vũ thiết kế!





Sắc mặt Tô Loan Loan nặng nề, cô ta gần như chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra những vệ sĩ này đều mang súng ống theo người!





Trên sân khấu yến tiệc, một dàn nhạc được Lê Thần Vũ bỏ số tiền lớn ra tự mình mời đến đang diễn tấu khúc nhạc tao nhã, kết hợp với bầu không khí lúc này, hai thứ có vẻ vô cùng không hợp nhau.





Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đều đã ngửi được hương vị chẳng lành của bữa Hồng Môn Yến* này.





Lê Thần Vũ nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu xa, tràn ngập châm chọc, qua hồi lâu, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay tôi mở tiệc ở Nhà họ Lê đó là vì cô Kim Huyên, vừa rồi xảy ra một ít mâu thuẫn xung đột nhỏ làm cho các vị không thoải mái, mọi người an tâm chớ nóng nảy, yến hội lập tức bắt đầu.”





Lê Thần Vũ nhận lấy micro của cấp dưới, nói xong những lời này, anh ta chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, sau đó bỗng nhiên xoay người đi về phía khu đồ ăn của bữa tiệc.





Lê Thần Vũ dẫn theo cấp dưới đến khu đồ ăn không bao lâu, chẳng mấy chốc rất nhiều người nhà họ Lê cũng đi theo bước chân Lê Thần Vũ, chen chúc đi về phía khu đồ ăn.





Trần Xuân Độ đi tới bên Lê Kim Huyên, anh lo lắng nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Kim Huyên, em không sao chứ?”





“Đây mới là bắt đầu, chưa có một người ở dòng chính của Lê Thần Vũ nào xuất hiện, chúng ta đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, không biết phía sau sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.” Lê Kim Huyên thở nhẹ ra một hồi.





“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.





Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, Trần Xuân Độ trịnh trọng nói với Lê Kim Huyên: “Anh đảm bảo.”





Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên giao nhau với ánh nhìn của Trần Xuân Độ vài giây trên không trung, khuôn mặt thanh tú của Lê Kim Huyên chợt xuất hiện rặng mây đỏ, cô lập tức dãy tay ra mình khỏi tay Trần Xuân Độ, thì ra không biết từ khi nào, Trần Xuân Độ đã nắm lấy tay ngọc của Lê Kim Huyên, chưa từng buông ra.





“Đi thôi, đi ăn gì đi, xem bước tiếp theo Lê Thần Vũ muốn làm gì.” Lê Kim Huyên cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.





Nhìn thấy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi theo dòng người bước nhanh vào phòng tiệc, ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên bóng dáng quyến rũ tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên một lát, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười đầy thâm ý, sau đó anh vội vàng đuổi theo.





Trong Nhà họ Lê vô cùng xa hoa, nói là một khách sạn năm sao cũng là nói giảm đi, khu đồ ăn ở một bên của phòng tiệc có thể đồng thời cất chứa mấy trăm người, loại quy mô cỡ này, nhìn khắp Yên Kinh cũng khó tìm được nhà thứ hai.





Lần này Lê Thần Vũ dùng hơn trăm người phục vụ, lần lượt đưa từng người khách nhà họ Lệ đến vị trí đã sắp xếp trên bàn cơm từ trước.





Chẳng mấy chốc, một người phục vụ xuất hiện trước mặt Lê Kim Huyên, những người phục vụ này đều được Lê Thần Vũ lựa chọn tỉ mỉ, mỗi người đều có tướng mạo rất nổi bật, người phục vụ nam giống minh tinh nước C này đi đến trước mặt Lê Kim Huyên, cung kính khách khí nói: “Cô Lê Kim Huyên, cậu Lê nói tôi dẫn đường cho ba vị.”





“Được, anh dẫn đường đi.” Lê Kim Huyên gật đầu, giờ phút này, cô lại bình tĩnh hơn trước, đã không còn khẩn trương lo lắng như vừa rồi.





“Vâng.”





Người phụ vụ đưa ba người Lê Kim Huyên đến trước một bàn cơm không có một bóng người rồi dừng lại nói: “Mời ba vị ngồi vào chỗ, khách khứa sẽ đến ngay lập tức.”





“Chờ một chút.” Người phục vụ kia chưa đi được vài bước, Lê Kim Huyên cũng chỉ vừa ngồi xuống ghế, nhưng lúc ấy cô đã gọi phục vụ lại ngay.





“Còn có những ai ngồi ở bàn cơm này nữa?” Lê Kim Huyên hỏi người phục vụ.





Người phục vụ mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên thâm sâu khó dò: “Cậu Lê nói, đến lúc đó cô tự nhiên sẽ biết.”





Lê Kim Huyên khẽ nhướn mày, cô nhìn người phục vụ rời đi, khoanh hai tay trước ngực, than thở nói: “Làm cái quỷ gì chứ, rốt cuộc Lê Thần Vũ này muốn làm gì.”





“Vì bày ra trò này, anh ta đã tốn vô số nhân lực và vật lực mời rất nhiều người nhà họ Lê đến, rõ ràng là mưu đồ rất lớn rồi.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.