Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1120: Lửa giận



“Ai đó?”

Mấy đệ tử của nhà họ Nguyên đều giật mình, thấp giọng quát.

Mặc dù bọn họ ở nhà họ Nguyên không được trọng dụng, nhưng cũng có một Thần cảnh, mấy người còn lại cũng có thực lực trên bảng Thiên, nhưng bây giờ ngay cả người nọ đến gần như thế nào cũng không biết.

Lâm Ẩn xuất hiện trước mặt đệ tử nhà họ Nguyên, anh mặc đồ đen, mái tóc dài bạc trắng, mang theo chút cảm giác tang thương, mấy đệ tử đều không nhận ra vị khách quý trước đây của nhà họ Nguyên này.

“Tiền bối là ai? Đến đấy tổ của nhà họ Nguyên tôi có chuyện gì?”

Thần cảnh của nhà họ Nguyên cố lấy can đảm hỏi.

Mấy đệ tử khác cũng tỏ vẻ thấp thỏm, vừa nhìn người đàn ông tóc bạc trước mắt đã biết là không dễ trêu vào rồi, hy vọng không phải là kẻ thù của nhà họ Nguyên.

“Các người vừa nói Nguyên Chấn chết rồi, sao ông ấy lại chết?”

Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, Nguyên Chấn xem như bạn bè duy nhất của anh ở bí cảnh Bồng Lai, những người khác của nhà họ Nguyên nhìn thấy anh đều vô cùng cung kính, chỉ có Nguyên Chấn sau khi biết thực lực của anh vẫn xem anh như bạn bè. Bây giờ anh vừa xuất quan lại nghe tin Nguyên Chấn chết rồi.

“Chuyện này…”

Trên mặt mấy đệ tử nhà họ Nguyên lộ vẻ khó xử, rõ ràng người đàn ông tóc bạc trước mặt là bạn cũ của trưởng lão Nguyên Chấn, khiến bọn họ không biết nên nói sao cho phải.

“Nói!”

Lâm Ẩn quát to một tiếng.

Mấy đệ tử lập tức biến sắc, sợ hãi quỳ xuống đất, một võ giả bảng Thiên trong đó vội đáp: “Thưa ngài, trưởng lão Nguyên Chấn bị gia chủ và cụ ông đưa đến nhà họ Chu nhận lỗi, bị người nhà họ Chu giết chết”.

“Nguyên Khởi, câm mồn”.

Võ giả Thần cảnh trong đội ngũ quát lên.

“Anh chín, mấy năm nay cũng chỉ có trưởng lão Nguyên Chấn đối xử không tệ với chúng ta mà thôi, lúc trưởng lão Nguyên Chấn còn sống, nhánh chúng ta vẫn còn nhận được một vài thứ từ dòng chính. Anh xem trưởng lão Nguyên Chấn chết rồi, người trong mấy nhánh chúng ta còn có thể nhận được tài nguyên từ bên dòng chính không? Hơn nữa chẳng phải trưởng lão Nguyên Chấn là bị bọn họ bức tử ư?”, Nguyên Khởi rõ ràng là trẻ tuổi nóng tính, không phục nói.

“Nguyên Chấn bị người nhà họ Nguyên đưa đến nhà họ Chu ư”.

Lâm Ẩn sững sờ.

Trước mắt hiện lên bóng dáng người đàn ông phóng khoáng kia, Nguyên Chấn làm việc hào sảng, còn là nhân vật đứng thứ ba ở nhà họ Nguyên, chỉ đứng sau Nguyên Thịnh và Nguyên Khuê, nhưng lại chết đi như thế.

‘Nguyên Chấn chết rồi, vậy Tú Nhi thì sao’.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Lâm Ẩn lúc này là Nguyên Tú Nhi còn nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất cha, bây giờ cả nhà họ Nguyên đều là kẻ thù, Nguyên Tú Nhi sao rồi?

“Lúc đó nhà họ Chu và nhà họ Thanh đến đây hỏi tội, nhà họ Nguyên cũng từng cầu cứu nhà họ Tần, nhưng cả cấp cao của nhà họ Tần cũng không được gặp, cụ ông của gia chủ cũng hết cách…”

Thần cảnh nhà họ Nguyên vừa nói vừa thở dài, liên tục biện hộ cho nhà họ Nguyên, rõ ràng vẫn còn tình cảm với nhà họ Nguyên.

“Con gái của Nguyên Chấn, Nguyên Tú Nhi ở đâu?”

Lâm Ẩn yên lặng đứng chắp tay nhìn về núi cao phía xa.

“Bình thường cô Tú Nhi đều ở đây, nhưng hôm nay là ngày cô Cẩm Nhi kết hôn, cô Tú Nhi được đón sang bên kia rồi”.

Võ giả Thần cảnh cung kính đáp.

Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, không nói một lời.

Người của nhà họ Nguyên cũng không dám nói gì, đều đứng im ở sau lưng Lâm Ẩn.

Một lúc lâu sau đó, Lâm Ẩn mới chậm rãi nói: “Anh nói hết những gì mình biết cho tôi nghe, tôi thật muốn đi gặp những người ra tay với Nguyên Chấn kia đấy!”

“Tiền bối, ngài là muốn?”, võ giả Thần cảnh sửng sốt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

“Tôi muốn giết người”.

Giọng điệu của Lâm Ẩn rất bình thường, nhưng người nhà họ Nguyên nghe thấy lại không rét mà run, vô cùng lạnh lẽo.

Võ giả này có thể tu luyện đến Thần cảnh cũng xem như có chút địa vị ở nhà họ Nguyên, chỉ vì đắc tội với cấp cao của nhà họ Nguyên nên mới bị đày như thế. Bị Lâm Ẩn ép hỏi một lúc, chẳng mấy chốc đã nói hết mọi chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

“Nhà họ Chu, nhà họ Thanh thậm chí là nhà họ Tần đều có tham gia vào chuyện này, ngay cả Tú Nhi cũng bị nhà họ Chu dẫn đi, nội bộ nhà họ Nguyên cũng có người rình tôi dạy bí quyết Tinh Thần Luyện Thế cho Tú Nhi”.

“Nguyên Thịnh, Nguyên Khuê, Nguyên Giác, Nguyên Long xem như là những người mạnh nhất ở nhà họ Nguyên lại đi ra tay với một cô bé, đáng chết”.

“Nhà họ Chu”.

“Nhà họ Tần”.

“Nhà họ Thanh”.

“Nhà họ Đường”.

“Nhà họ Cao”.

“Nhà họ Tống”.



“Ha hả”.

Lâm Ẩn nghe Thần cảnh của nhà họ Nguyên liệt kê ra các thế lực mấy năm nay ngấm ngầm ép Nguyên Tú Nhi đưa bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ra, chẳng những không giận mà còn cười, nhưng hoàn toàn không thể giấu đi sát khí trong mắt. Trên cơ bản tất cả những thế lực có cao thủ Địa Tiên trung kỳ tọa trấn trong bí cảnh Bồng Lai đều từng lén ra tay.

Nếu không vì Nguyên Tú Nhi vẫn còn chút tác dụng trong mắt bọn họ, thì đã sớm bị đám gian ác đó xé nát rồi.

Lâm Ẩn không trách bọn họ, biết anh chết rồi, động lòng với truyền thừa của anh cũng không có gì đáng trách.

Nhưng cái khiến anh căm hận là chẳng những bọn họ muốn có được truyền thừa mà còn bức tử Nguyên Chấn. Sau khi Nguyên Chấn chết thì không chút nể tình đuổi cùng giết tuyệt mẹ góa con côi Nguyên Tú Nhi, bây giờ ngay cả mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng bị thương nặng, bây giờ còn nằm trong nhà tổ. Muốn dùng mẹ Nguyên Tú Nhi uy hiếp cô bé giao công pháp ra.

“Nếu các người đã lựa chọn ra tay, vậy phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả đi”.

Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, nháy mắt xuất hiện bên ngoài một căn nhà cũ nát ở nhà tổ.

“Cốc cốc cốc”.

Lâm Ẩn đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Khụ khụ khụ….”

Tiếng ho khan vang lên từ bên trọng, sau đó là giọng nói yếu ớt của mẹ Nguyên Tú Nhi: “Vào đi!”

Lâm Ẩn đẩy cửa đi thẳng vào, nhìn thấy mẹ Nguyên Tú Nhi yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái mét, gầy như que củi. Lâm Ẩn hơi nhíu mày, anh không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng đến thế, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng là một võ giả Thần cảnh, bây giờ lại suy yếu đến mức không bằng cả người bình thường.

Nhìn thấy Lâm Ẩn, mẹ Nguyên Tú Nhi cảm thấy rất khó tin.

Dù vẻ ngoài của Lâm Ẩn hơi thay đổi, nhưng bà ấy vẫn nhận ra anh.

“Anh Ẩn…”

Mẹ Nguyên Tú Nhi cố gắng muốn đứng dậy, Lâm Ẩn thoắt cái xuất hiện ở bên giường, đỡ lấy bà ấy, cho một dị quả vào trong miệng bà ấy.

Mẹ Nguyên Tú Nhi nhẹ nhàng đẩy dị quả ra, nói: “Anh Ẩn, tôi biết mình đã là đèn cạn dầu, mong sau này Anh có thể chăm sóc Tú Nhi giúp tôi.”

“Chị ăn quả Bồi Nguyên vào trước đi”, đương nhiên Lâm Ẩn cũng biết mẹ Nguyên Tú Nhi đã là đèn cạn dầu, trừ khi có linh dược nghịch thiên gì đó, nếu không dù ăn cái gì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. “Tú Nhi là đệ tử của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, dị quả này tôi có rất nhiều, chị ăn trước đi, đợi sau này ta tìm thấy linh dược cực phẩm rồi sẽ chữa khỏi cho chị. Tú Nhi đã không còn bố, không thể mất mẹ được”.

Nghe vậy, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng không từ chối nữa, nuốt quả Bồi Nguyên vào.

“Chị nghỉ ngơi ở đây, tôi đi đưa Tú Nhi về”.

Nói xong, Lâm Ẩn lập tức xoay người rời đi.

- -------------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.