Lâm Ẩn ngây người ở bên ngoài Thiên Môn một lúc, sau đó xoay người đi nhanh về phía đảo Tùy Vân.
Đã biết bao năm trôi qua, anh định đi xem thử người nhà họ Nguyên có nghe anh đến thế giới bên ngoài không, sau đó mới đi tìm ba nhà Tần Chu Thanh tính sổ.
“Ầm ầm”.
Sấm sét nổ vang trong hư không, bóng dáng Lâm Ẩn trở nên mơ hồ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở nơi cách đó mười mấy kilomet, anh chỉ cần giẫm một bước là có thể bước ra mười dặm, giống như dịch chuyển tức thời vậy. Chưa đến hai giờ, Lâm Ẩn đã đi tới bên ngoài đảo Tùy Vân.
“Hửm?”
Lâm Ẩn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lúc này có rất nhiều thuyền lớn đang đỗ trên một cái cảng cách chỗ anh không xa, rất nhiều gia tộc tập trung trên đảo Tùy Vân, một Nhân Tiên nhà họ Nguyên đang ở cảng tiếp đón khách khứa.
Số lượng các gia tộc lớn đến đây không hề ít hơn trước đây khi cụ ông nhà họ Nguyên đột phá Địa Tiên, ở cảng thôi mà Lâm Ẩn đã cảm nhận được hơi thở của hai Địa Tiên rồi.
‘Không ngờ nhà họ Nguyên lại không rời đi, xem ra còn phát triển không tệ nữa?’
Lâm Ẩn thầm thấy khó hiểu.
Anh lặng lẽ đáp xuống cảng.
Có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi mang vẻ hưng phấn, trông giống như lần đầu tiên rời khỏi nhà vậy, các trưởng bối trong gia tộc cũng không bắt lỗi.
Lâm Ẩn đi tới bên cạnh mấy người trẻ tuổi, nhỏ giọng hỏi: “Các vị, cho hỏi, sao hôm nay đảo Tùy Vân lại náo nhiệt thế, có chuyện vui gì sao?”
Mấy người trẻ tuổi trông chỉ tầm mười lăm mười sáu, không có mưu mô gì, ai cũng tỏ vẻ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Một cô gái đáng yêu ở trong đó ngạc nhiên nói: “Chú ơi, đừng nói chú mới đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm nào đó nhé, hôm nay là ngày cô cả nhà họ Nguyên của đảo Tùy Vân thành thân với con trai trưởng Chu Chiếu của gia chủ nhà họ Chu. Đây là một chuyện vang dội khắp cả Bồng Lai, sao chú lại không biết thế?”
“Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu kết thông gia ư?”
Lâm Ẩn cau mày, nhà họ Chu không gây chuyện với nhà họ Nguyên đã là chuyện tốt rồi, bây giờ còn muốn kết thông gia với nhà họ Nguyên?
“Khoảng thời gian này tôi thật sự đang bế quan, tôi chỉ biết mấy năm trước nhà họ Nguyên có cao thủ tọa trấn, vả lại quan hệ của cao thủ kia và nhà họ Chu cũng chẳng tốt đẹp gì, sao bây giờ cô cả nhà họ Nguyên lại ở bên cậu chủ nhà họ Chu vậy?”
“Đúng là quê mùa, tin tức này của chú đã là từ thời nào rồi ấy. Tôi nói chú nghe, bây giờ nhà họ Chu là gia tộc lớn nhất trong bí cảnh Bồng Lai, ngay cả nhà họ Tần và nhà họ Thanh cũng phải làm việc theo ý nhà họ Chu, thiên tài Nguyên Cẩm Nhi của nhà họ Nguyên có thể được con trai của chủ nhà họ Chu vừa ý là may mắn của cô ta, hơn nữa cậu Chu cũng rất có thiên phú, tuổi tác cũng tương đương với cô chủ Nguyên Cẩm Nhi mà đã là cao thủ Nhân Tiên rồi”, một người trẻ tuổi xem thường nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, khinh bỉ lắc đầu.
Đến cả tin tức này cũng không biết, vừa nhìn đã biết là người không có thế lực rồi.
“Đừng có ăn nói linh tinh!”
Một Nhân Tiên trung niên quát người trẻ tuổi một tiếng, nói: “Nơi này là đảo Tùy Vân, nói lung tung ở đây, cháu muốn mang đến tai họa cho gia tộc sao?”
Nói xong còn ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, ông ta cứ cảm thấy mình từng gặp Lâm Ẩn ở đâu đó, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi.
Người trẻ tuổi bị người đàn ông trung niên quát một tiếng thì ngượng ngùng không dám nói nữa, bọn họ đều là con cháu gia tộc trên một đảo, bình thường hay đi cùng nhau, hơn nữa thực lực của gia tộc bọn họ đều không mạnh, trong gia tộc chỉ có Nhân Tiên tạo trấn, chưa nói đến nhà họ Chu, ngay cả nhà họ Nguyên bây giờ cũng không thể đắc tội.
“Cảm ơn đã cho biết”.
Lâm Ẩn chắp tay với mọi người, sau đó chạy về phía nhà họ Nguyên.
Bây giờ nhà họ Nguyên đã chuyển đến đất tổ của nhà họ Đường trước đây.
Lúc này trong nơi ở của nhà họ Nguyên tràn ngập không khí vui vẻ.
Nguyên Cẩm Nhi ngồi trước bàn trang điểm, một đám người vây quanh cô ta, khen ngợi không hết lời.
“Đúng thế, chúng ta thì đâu có may mắn được như vậy”.
“Những người bình thường như chúng ta sao có thể so sánh với em gái Cẩm Nhi được!”
Xung quanh đa số đều là những cô gái tuổi xấp xỉ Nguyên Cẩm Nhi, trong đó không thiếu dòng chính của gia tộc Địa Tiên, nhưng lúc này đối mặt với Nguyên Cẩm Nhi lại vô cùng khúm núm, không ngừng lấy lòng.
Sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi lại rất hờ hững, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
Nếu không vì cô ta sắp cưới Chu Chiếu, những người này bình thường đều mắt cao hơn đầu, sao có thể khúm núm với cô ta.
“Em gái Cẩm Nhi thật là có phúc, nhưng bây giờ trông cô không được vui lắm, lẽ nào vì không thể quên được người trong lòng sao”.
Đúng vào lúc này, một giọng nói khó nghe vang lên.
Âm thanh nịnh hót ở xung quanh biến mất, mọi người nhìn về phía người nói với ánh mắt phức tạp, là cô chủ Trần Lâm của nhà họ Trần trên đảo Tùy Vân trước đây, bây giờ cũng đã gả cho một cháu đích tôn của nhà họ Chu.
Dù người Trần Lâm cưới có thực lực bình thường, nhưng thực lực của bố chồng thì lại không đơn giản, có thực lực Địa Tiên, cũng là trưởng lão có thực quyền ở nhà họ Chu, đó cũng là lý do vì sao Trần Lâm dám nói chuyện với Nguyên Cẩm Nhi như thế.
“Trần Lâm, chị có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng”.
Nguyên Cẩm Nhi hờ hững nói: “Tôi không thể ra tay với chị, nhưng chị có tin không, chỉ cần một câu của tôi thôi, nhà họ Trần các người sẽ phải gặp xui xẻo đấy”.
“Cô dám…”
Mặc dù Nguyên Cẩm Nhi nói chuyện rất bình thản, nhưng lại khiến trong lòng Trần Lâm dâng lên cảm giác lạnh lẽo, lúc này cô ta mới nhận ra Nguyên Cẩm Nhi trước mắt đã không còn là con nhóc theo đuổi mình trước kia nữa, mà đã là mợ chủ nhà họ Chu thật sự rồi.
“Sau này đừng nói chuyện với tôi như thế, tôi sẽ không vui, tôi không vui cũng sẽ không để chị vui đâu!”, Nguyên Cẩm Nhi nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không nhịn được nhớ đến một bóng người với bộ đồ đen.
‘Tiếc là anh đã chết rồi!’
Nguyên Cẩm Nhi cười châm chọc, nếu để người kia biết việc làm của nhà họ Nguyên mấy năm qua, đoán chừng với tính cách tàn nhẫn quyết đoạn của anh cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Nguyên! May là anh đã chết rồi.
Vào lúc nơi ở mới của nhà họ Nguyên đang vô cùng náo nhiệt, Lâm Ẩn đi đến nơi ở cũ của nhà họ Nguyên.
Lúc này nơi đây trông vô cùng hoang vu, chỉ có mấy đệ tử của nhà họ Nguyên canh giữ ở đây, trông ai cũng ỉu xìu, hoàn toàn không xem trọng chuyện canh giữ nơi này.
“Hôm nay bên nhà chính rất náo nhiệt, còn mấy người chúng ta thì chẳng có ai đưa cho một miếng cơm nóng”, một đệ tử nhà họ Nguyên thở dài nói.
“Ai bảo tại địa vị của chúng ta quá thấp chứ?”, một người khác cũng cười tự giễu.
Mấy người bọn họ đều là người bị xa lánh không có bối cảnh trong nhà họ Nguyên, vào ngày quan trọng của nhà họ Nguyên này còn bị phái đến canh giữ bên nhà tổ.
“Chúng ta đều chẳng là ai cả, nhưng bên trong là con gái của trưởng lão Nguyên Chấn đó, từ sau khi vợ chồng trưởng lão Nguyên Chấn bị giết, cô Tú Nhi cũng bị giam lỏng trong nhà tổ, đã ba năm trôi qua rồi, những bạn tốt của trưởng lão Nguyên Chấn trước đây cũng chẳng có một ai đến đây thăm cô Tú Nhi”, một con cháu của nhà họ Nguyên lắc đầu nói.
“Haiz, con người trưởng lão Nguyên Chấn tốt như vậy mà!”
Bọn họ cũng không dám nhiều lời, sợ tai vách mạch rừng.
Lúc bọn họ im lặng, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: