Lâm Ẩn bước vào Thiên Môn cũng cảm giác như thời không đảo ngược, thiên địa thay đổi.
Cả thế giới lập tức trở thành một màu trắng xóa, không khí lạnh lẽo bao phủ cả đất trời.
Lúc này anh mới hiểu vì sao Tống Kỳ và Chương Mục lại nói không phải cao thủ Nhân Tiên thì không thể đi vào.
Thế giới băng tuyết này đâu đâu cũng là không khí lạnh đáng sợ, nếu cao thủ dưới Nhân Tiên đi vào chắc chắn sẽ bị đóng băng ngay lập tức. Chỉ có cao thủ Nhân Tiên mới có thể mượn thân thể Nhân Tiên, miễn cưỡng chống đỡ trước luồng không khí lạnh này.
Lúc này ở lối vào của Thiên Môn đã có mấy chục cái tượng băng, chính là người trong đội ngũ Thần cảnh phát hiện ra Thiên Môn sớm nhất kia, nhưng khi tiến vào Thiên Môn lại biến thành tượng băng.
Lâm Ẩn và ông Tần đều là cao thủ Địa Tiên, đương nhiên không sợ luồng không khí lạnh này rồi.
Lâm Ẩn thả lỏng thần giác, sau khi xác định phương hướng của những người vào trước thì bay thẳng lên trời, biến thành một chùm sáng xé rách hư không, bay về phía trung tâm của động phủ.
Ông Tần ở sau lưng Lâm Ẩn nhìn mà sợ.
Ông ấy chỉ thả lỏng thần giác đã phát hiện đâu đâu trong Thiên Môn cũng có trận pháp, nếu sơ ý một chút thôi, dù là cao thủ Địa Tiên cũng phải bỏ mạng.
Nhưng Lâm Ẩn mở đường ở đằng trước hoàn toàn không để tâm đến những chuyện đó, sử dụng sức mạnh của thân thể để phá trận, trận pháp khiến cao thủ Địa Tiên phải khó xử lại trở nên vô cùng yếu ớt trước mặt Lâm Ẩn, hoàn toàn không thể làm hại đến anh.
“Ầm ầm ầm!”
Trong hư không, những trận pháp nổ tung ở trước người của Lâm Ẩn, tạo thành tiếng nổ vang như tên lửa bay lên không trung, chẳng khác nào một ngôi sao băng màu vàng chiếu sáng cả động phủ.
Hai người nhanh chóng cảm nhận được phương hướng của ba nhà, đi nhanh về phía đó.
“Có người đuổi tới đây!”
Cụ ông nhà họ Chu chợt dừng bước, nhíu mày nói.
“Chương Mục và Tống Kỳ đúng là hai tên rác rưởi, kêu bọn họ ở bên ngoài chặn người cũng không chặn được”, Chu Hà nhíu mày nói.
“Không sao, chúng ta đi tiếp đi, nơi này cách động phủ không xa nữa rồi”, cụ Chu lắc đầu nói.
Lúc ba nhà Chu Thanh Tần đi cùng nhau, Lâm Ẩn dẫn ông Tần đuổi theo với tốc độ cực nhanh. Người của ba nhà đều vô cùng cẩn thận đi từng bước, chỉ sợ khởi động trúng trận pháp làm khó cao thủ Địa Tiên, cho nên tốc độ rất chậm. Không được bao lâu Lâm Ẩn biến thành chùm sáng vàng đã đuổi kịp.
“Đây là ai mà to gan thế, không muốn sống nữa sao?”
Người của ba nhà há hốc mồm.
“Không ổn rồi!”
Thấy Lâm Ẩn không hề có ý định dừng lại, nhanh chóng đột phá hết trận pháp này đến trận pháp khác, đi thẳng đến trung tâm của động phủ. Người của ba nhà đều biến sắc, bắt đầu tấn công Lâm Ẩn bằng phong nhẫn, kiếm khí, quyền ấn.
Ngay cả người nhà họ Tần cũng không ngoại lệ.
Nếu đối phó với hai nhà Chu Thanh, bọn họ và Lâm Ẩn mới xem là đồng minh. Bây giờ thấy Lâm Ẩn muốn xông vào trung tâm của động phủ, dù có ông Tần đi theo phía sau, bọn họ cũng thấy không vui.
“Gia chủ, là chúng tôi mà!”
Ông Tần thấy thế thì vội la lên.
Đối mặt với đòn tấn công của nhiều cao thủ như thế, trong chốc lát ông ấy có hơi lúng túng, cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Lâm Ẩn, chỉ có thể lùi về đội ngũ của nhà họ Tần.
“Gia chủ, vì sao muốn ra tay với chúng tôi?”
Về đến đội ngũ nhà họ Tần, ông Tần lập tức chất vấn.
“Chú ba, nhà họ Tần chúng ta nhất định phải có được mật tàng Từ Phúc!”
Tần Tư Đạo lắc đầu nói: “Nếu không có mật tàng Từ Phúc, nhà họ Tần chúng ta và Lâm Ẩn chính là đồng minh, nhưng mật tàng Từ Phúc xuất hiện rồi, tôi không thể để người khác nhanh chân đến trước được.
“Nếu đã thế, vì sao ông còn muốn tôi đi thông báo với Lâm Ẩn?”, ông Tần bực tức hỏi.
Ông ấy thật sự không hiểu, nếu không vì ông ấy thông báo với Lâm Ẩn thì dù Lâm Ẩn nhận được tin tức cũng sẽ không đến sớm như thế.
“Lúc đó tôi cũng không biết tin tức mật tàng Từ Phúc là thật hay giả, nếu là bẫy của nhà họ Chu, Lâm Ẩn đến, nhà họ Tần chúng ta mới có phần thắng. Nhưng bây giờ, tôi không cho phép mật tàng Từ Phúc rơi vào tay Lâm Ẩn”, Tần Tư Đạo nói xong thì nhìn về phía ông lão mặc áo choàng đen đứng cạnh mình: “Ngài Công Thâu, trận pháp có manh mối gì không?”
“Được rồi!”
Ông lão gật đầu, lấy một cái la kinh từ trong túi Càn Khôn ra, truyền chân nguyên vào bên trong, bên trên la kinh hiện lên ánh sáng màu xanh lục, ánh sáng xanh đi qua, trận pháp của động phủ nhanh chóng tan vỡ.
“Đi!”
Tần Tư Đạo thấy thế thì hét to một tiếng, đội ngũ nhà họ Tần nhanh chóng vượt qua hai nhà Chu Thanh, đuổi theo Lâm Ẩn.
“La kinh phá trận!”
Cụ ông nhà họ Chu nhìn chằm chằm la kinh trong tay ông lão, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phá trận bằng bạo lực, nếu không lần này nhà họ Chu chúng ta sẽ không chiếm được gì hết mất”.
“Cụ ông, phá trận như thế chúng ta sẽ có tổn thất đó ạ!”, Chu Giang nặng nề nói.
“Không sao, chỉ cần có thể lấy được báu vật trong mật tàng Từ Phúc, tất cả tổn thất của chúng ta trong chuyến đi này đều có thể bù đắp!”, cụ ông nhà họ Chu lắc đầu nói.
Thấy cụ ông lên tiếng, hai người Chu Giang và Chu Hạ đi đến đầu đội ngũ, bắt đầu dùng bạo lực phá trận.
Đội ngũ nhà họ Thanh thấy thế thì cũng làm theo.
Nhưng trong tay hai nhà đều không có la kinh phá trận như nhà họ Tần, phá trận bằng bạo lực chắc chắn sẽ khởi động một vài sát trận, trong hai đội bắt đầu xuất hiện thương vong.
Dù Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên vì nhà họ Tần cũng ra tay với mình, nhưng sau đó cũng chẳng để tâm. Đứng trước lợi ít, dù là anh em người thân cũng có thể trở mặt thành thù, chưa tính anh và nhà họ Tần chỉ là đồng minh bằng lời nói thôi.
Tốc độ của Lâm Ẩn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi tới trước một Tiên điện lớn trong động phủ.
Tiên điện nguy nga, cao vút trong mây, cao chừng mấy chục trượng. Gió lạnh thổi ra từ bên trong Tiên điện, bao phủ cả động phủ.
Lâm Ẩn nhìn Tiên điện bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Anh cũng không dám liều lĩnh xông vào trận pháp của Tiên điện như ở bên ngoài khi nãy, chỉ có thể cẩn thận tiến lên, nếu không cẩn thận khởi động sát trận thì sẽ rất khó giải quyết.
Cho nên Lâm Ẩn lựa chọn đứng yên tại chỗ, đợi đến lúc ba nhà đến.
Hơn mười phút sau, người nhà họ Tần đi tới chỗ của Lâm Ẩn trước. Nhà họ Chu và nhà họ Thanh cũng không chậm hơn bao nhiêu, một lát sau đã chạy đến.
“Ngài Công Thâu, sao ạ?”
Tần Tư Đạo chỉ nhìn Lâm Ẩn một cái rồi quay đầu nhìn Công Thâu Quyền, cũng chính là ông lão mặc áo đen, nhà Công Thâu là gia tộc trận pháp trong bí cảnh Bồng Lai. Công Thâu Quyền là người am hiểu trận pháp đứng đầu bí cảnh Bồng Lai, vẫn luôn là đồng minh của nhà họ Tần, đây cũng là lý do vì sao cụ ông nhà họ Tần đã tọa hóa nhưng hai nhà Chu Thanh vẫn không lựa chọn hành động lỗ mãng.
Dù cảnh giới của Công Thâu Quyền chỉ là Địa Tiên trung kỳ, nhưng trận pháp ông ta bố trí trên bí cảnh Bồng Lai đủ để đối phó một Địa Tiên hậu kỳ.
“La kinh phá trận đã sử dụng một lần, cần thời gian phục hồi mới có thể sử dụng lần nữa, trận pháp nơi này vô cùng nguy hiểm, dù có la kinh phá trận cũng không thể lỗ mãng, chỉ có thể chậm rãi phá trận thôi!”
Công Thâu Quyền lắc đầu nói.
“Lâm Ẩn, cậu cũng đi vào ư, Tống Kỳ và Chương Mục là do cậu giết à?”, Chu Giang nặng nề hỏi Lâm Ẩn.
“Hai con chó của ông tôi chỉ giết một con thôi!”, Lâm Ẩn từ tốn đáp.
Chu Giang sa sầm mắt:
“Các vị, không bằng chúng ta giải quyết tên này trước rồi hẳn bàn lại chuyện phân chia mật tàng nhé? Mật tàng Từ Phúc là của bí cảnh Bồng Lai, không thể để người ngoài cướp đi được”.
“Đúng thế!”
Thanh Tùng cũng gật đầu nói.
Thực lực của nhà họ Thanh bọn họ là yếu nhất, vì tăng tốc đuổi theo Lâm Ẩn, nhà của bọn họ đã tổn thất sáu bảy Nhân Tiên, còn nhà họ Chu cũng tổn thất bốn Nhân Tiên.
Người của hai gia tộc đều nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trong mắt bọn họ, nếu không vì Lâm Ẩn đột nhiên xông vào, ảnh hưởng đến suy nghĩ chậm rãi tiến lên của bọn họ, bọn họ sẽ không mất nhiều cao thủ như thế.
Bị bọn họ nhìn chằm chằm nhưng Lâm Ẩn cũng chẳng để tâm. Vẫn chắp hai tay sau lưng, dùng thần giác dò xét trận pháp, phân tích trận pháp bên ngoài Tiên điện.
Càng phân tích càng thấy khó hiểu.
Anh cứ có cảm giác mình từng thấy trận pháp kiểu này ở đâu đó rồi.