Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1110: Đi vào



Nhưng Chương Mục vẫn la lên quá trễ.

Lâm Ẩn sử dụng chân nguyên của mình kết hợp với một đao Thần Đao Trảm của Tống Kỳ, sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Mọi người chỉ cảm thấy dưới một đao này, hàng rào của bí cảnh Bồng Lai cũng như sắp bị chém vỡ, và Tống Kỳ cũng thật sự không ngăn cản được.

Ông ta vừa kịp phản ứng, đao quang sáng rực trên đỉnh đầu đã bị chém đứt đôi, nhưng đao quang Lâm Ẩn chém ra vẫn không hề dừng lại, cứ thế bổ đôi Tống Kỳ ra.

“Mẹ kiếp, một đòn này có thực lực Địa Tiên hậu kỳ đấy!”

Ba người Chương Mục, Khâu Như Phi và cụ ông nhà họ Châu vừa giật mình vừa tức giận.

Cao thủ Địa Tiên hậu kỳ ở trong bí cảnh Bồng Lai có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi một cao thủ có thể thăng lên Địa Tiên hậu kỳ thì đều khoảng hai ba trăm tuổi. Nhưng bọn họ thật sự không ngờ chàng trai trẻ vừa đột phá Địa Tiên chưa được năm năm này lại có sức chiến đấu của Địa Tiên hậu kỳ.

‘Không thể đối đầu’.

Đây là suy nghĩ trong lòng ba người.

Mấy người vây xem cũng ngạc nhiên không nói nên lời.

Thậm chí Châu An còn ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Trong mắt cậu ta, thực lực của Tống Kỳ mạnh hơn cả ông nội nữa, nhưng bây giờ lại chết như thế, bị một Địa Tiên vừa đột phá chưa bao lâu chém chết chỉ với một đao? Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, dù là ông Tần và Nguyên Thịnh có lòng tin với Lâm Ẩn cũng không thể tin nổi.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai dám nhúc nhích.

Thái độ nhẹ nhàng khi giết chết Tống Kỳ trong nháy mắt của Lâm Ẩn khi nãy khiến bọn họ không dám hành động lỗ mãng. Có thể dễ dàng giết chết Tống Kỳ mạnh nhất trong bọn họ, vậy muốn giết chết bọn họ cũng không phải chuyện khó khăn gì.

‘Chúng ta nên làm gì đây?’

Người có thù với Lâm Ẩn thầm gào thét trong lòng.

Ai cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sợ hãi.

Cụ Châu thì bảo vệ bên cạnh Châu An, sợ Lâm Ẩn giết chết hai ông cháu bọn họ.

Lâm Ẩn đưa mắt nhìn về phía Châu An, cao ngạo nói:

“Khi nãy cậu nói tôi chết chắc, bây giờ cậu thấy sao?”

Lâm Ẩn nói chuyện nhẹ nhàng, lại tựa như sấm sét nổ vang. Sắc mặt Châu An cứng đờ, mặc dù cậu ta đứng sau lưng ông nội mình, nhưng đối mặt với một kẻ kinh khủng như Lâm Ẩn, cậu ta vẫn không hề cảm thấy an toàn được chút nào.

“Cậu Ẩn, khi nãy là Châu An không biết lựa lời, chúng tôi chỉ đến góp vui thôi, những lời khi nãy đều là vô ý, mong cậu Ẩn tha thứ”, cụ ông nhà họ Châu vội vàng chắp tay: “Cậu Ẩn oai phong lẫm liệt, chắc hẳn dù là chủ hai nhà Chu Thanh cũng không phải đối thủ của cậu, tôi xin chúc cậu xử lý tất cả kẻ thù mạnh, độc chiếm mật tàng Từ Phúc”.

Nói xong thì liếc Châu An.

Châu An vẫn không thích lắm, nhưng chỉ đành cúi đầu: “Cậu Ẩn, tôi sai rồi!”

“Hừ!”

Lâm Ẩn hừ khẽ một tiếng nói: “Khi nãy nói năng lỗ mãng với tôi, bây giờ chỉ nói một câu là bỏ qua được rồi ư?”

“Lâm Ẩn, anh còn muốn thế nào nữa? Anh giết tiền bối Tống Kỳ, chắc chắn nhà họ Tống và nhà họ Chu sẽ không tha cho anh, bây giờ nếu anh còn dám ra tay với tôi, chắc chắn nhà họ Châu của tôi sẽ khiến nhà họ Nguyên và cả gia tộc của anh ở thế giới bên ngoài chết hết!”, Châu An không phục la lên.

“Câm miệng!”

Cụ Châu mắng to, gượng cười nói với Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn…”

Không đợi cụ ông nhà họ Châu nói hết lời, Lâm Ẩn duỗi tay bắt một cái, Châu An bay ra từ trong đám người, bỗng chốc rơi vào tay Lâm Ẩn.

Trong mắt cụ Châu thoáng hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng lại làm như chuyện không liên quan đến mình, cười tươi nói: “Châu An nói năng lỗ mãng với cậu Ẩn, nên dạy dỗ nó một trận”.

“Ông nội cứu cháu với! Chúng ta có nhiều Địa Tiên như vậy lại đi sợ một mình anh ta làm gì?”, lọt vào tay Lâm Ẩn, Châu An sợ đến mức muốn hồn bay phách tán, liên tục gào thét. Lúc này cậu ta mới cảm thấy sợ, bây giờ nếu Lâm Ẩn muốn giết chết cậu ta cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

“Vốn dĩ có thể không giết cậu, nhưng tiếc là cậu không quý trọng cơ hội, vẫn luôn ở phía sau châm chọc, tưởng tôi bị ngu sao?”, Lâm Ẩn cười nhạt hỏi.

Sau đó, dưới ánh mắt rung động của mọi người, ánh bắn kình khí trong tay ra.

Oành!

Sắc mặt của Châu An khi nãy còn đang mạnh miệng trở nên cứng đờ, sau đó bị chân nguyên bá đạo của Lâm Ẩn làm trở thành một làn sương máu. Người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Châu, cao thủ Thần cảnh tuổi còn trẻ này thậm chí còn không chịu đựng được một phần mười giây dưới một chưởng của Lâm Ẩn, cứ thế nổ tung rồi chết, biến thành một làn sương máu.

Cụ ông nhà họ Châu sợ đến mức trong lòng căng thẳng.

Cháu trai bị giết chẳng là gì với lão cả, nhưng đối mặt với loại người tàn nhẫn nói giết là giết, trong lòng bọn họ đều bắt đầu run rẩy.

“Cậu Ẩn, Châu An nói lung tung là nó đáng chết, nhưng người của hai nhà Chu Thanh đi vào mật tàng đã lâu, nếu chúng ta còn không đi vào thì e rằng đồ tốt đã bị bọn họ lấy hết rồi”.

Cụ Châu dè dặt nói, tựa như người bị Lâm Ẩn giết chết khi nãy không phải cháu trai của lão vậy.

“Lâm Ẩn, những người đi vào đều là cao thủ, tôi khuyên cậu vẫn nên đi đi, nếu không kết cục chắc chắn sẽ không hay đâu”, Chương Mục cố nén xuống nỗi sợ trong lòng nói.

Bây giờ Tống Kỳ đã bị Lâm Ẩn giết chết, nhưng lão ta vẫn phải khuyên Lâm Ẩn rời đi. Không phải vì lão ta trung thành với hai nhà Chu Thanh, chỉ là Tống Kỳ bị giết, nếu lão ta không chút tổn thương để Lâm Ẩn đi vào, nhà họ Chu xử lý Lâm Ẩn rồi, sau này chắc chắn sẽ tìm lão ta tính sổ.

Còn nếu Lâm Ẩn làm hỏng chuyện lớn của nhà họ Chu, thì tình cảnh của lão ta càng không ổn hơn, kết quả tốt nhất vẫn là Lâm Ẩn nên rời đi theo lời khuyên của lão ta.

“Còn ồn nữa thì tôi giết cả ông luôn đấy!”

Lâm Ẩn bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, chỉ lo Lâm Ẩn tàn sát ở bên ngoài. Dù Lâm Ẩn chỉ là Địa Tiên sơ kỳ, nhưng nào có ai dám xem anh như Địa Tiên trung kỳ, Lâm Ẩn muốn giết chết tất cả mọi người ở bên ngoài cũng chỉ tốn chút thời gian mà thôi.

“Cậu Ẩn, mời cậu, đừng nghe lão ta nói linh tinh”, Khâu Như Phi vội vàng nói, vẻ mặt nịnh hót, không còn dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy nữa.

Thấy Khâu Như Phi nịnh họt như thế, mọi người đều hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra, vì thực lực của Lâm Ẩn thật sự khiến bọn họ phải sợ hãi.

Hơn nữa nếu bước vào Thiên Môn, bọn họ cũng xem như đối thủ cạnh tranh của Lâm Ẩn.

Có hàng nghìn hàng vạn tu sĩ tập trung ở Thiên Môn, chỉ cao thủ trên Nhân Tiên cũng có hơn trăm người, nhưng lại chẳng có một ai dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Ẩn, đều hơi cúi đầu.

Khí thế coi thường thiên hạ kia khiến người ta vô cùng chấn động.

Thấy không ai dám trả lời, Lâm Ẩn nhíu mày, nói với Nguyên Thịnh: “Ông về đi, chuyến đi này rất nguy hiểm, tôi không chắc mình có thể bảo vệ được ông, nếu tôi không thể ra khỏi Thiên Môn thì dẫn nhà họ Nguyên đến thế giới thường đi”.

Nói xong, Lâm Ẩn xoay người bước từng bước vào Thiên Môn.

Ông Tần thấy thế thì đuổi theo.

Nguyên Thịnh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nghe theo lời đề nghị của Lâm Ẩn, xoay người đi nhanh về. Lần tìm kiếm mật tàng Từ Phúc này thật sự hơi vượt khỏi sức tưởng tượng của cụ ấy, bên ngoài Thiên Môn tập trung nhiều cao thủ như vậy, còn chưa nói đến tinh nhuệ của ba gia tộc lớn đã đi vào từ trước và cao thủ Địa Tiên núp trong bóng tối nữa.

Nếu cụ ấy xảy ra chuyện, chắc chắn nhà họ Nguyên vừa trở nên tốt hơn cũng sẽ sụp đổ.

Nhìn thấy một Địa Tiên như Nguyên Thịnh cũng rút lui, một vài người cũng lặng lẽ rời đi, trong đó có không ít cao thủ Nhân Tiên, thậm chí còn có mấy Địa Tiên chạy đi từ chỗ rìa.

Những người ở lại đều là người muốn kiếm chác chút ít, dù sao sức hấp dẫn của mật tàng Từ Phúc thật sự quá lớn, nếu lấy được thứ tốt gì do một Thiên Tiên để lại, bọn họ sẽ đỡ phải tu luyện vất vả rất nhiều năm.

Đợi sau khi Lâm Ẩn và ông Tần tiến vào Thiên Môn, những người này cũng xông vào như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chương Mục cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, cao thủ như Lâm Ẩn cũng đã đi vào, lão ta có ngăn cản cũng chẳng còn ý nghĩa gì, hơn nữa có nhiều cao thủ Địa Tiên như thế, lão ta muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

- -------------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.