Dù Trương Vệ và Lạc Lạc đã trải qua bao nhiêu chuyện kỳ lạ và đáng sợ, nhưng thời gian bên ngoài dường như trôi qua chậm đến lạ thường. Bầu trời vẫn còn tối om, chỉ mới đến canh tư. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt Lạc Lạc đã hoàn toàn thay đổi. Trang viện hoang tàn, cổ kính mà hai cô cậu bé vừa bước vào không còn nữa. Thay vào đó là một cung điện nguy nga, tráng lệ, nổi bật giữa lòng hồ tĩnh lặng, ẩn sâu trong Ẩn Quỷ Cốc.
Lạc Lạc ngồi trên một chiếc đệm mềm mại, đối diện với người bí ẩn vừa xuất hiện. Hắn vẫn khiến cô bé bối rối, nhưng thái độ của hắn không hề mang đến sự đe dọa. Trái lại, hắn đang tận tình băng bó cho cô bé bằng những động tác rất dịu dàng, cẩn thận.
Không khí giữa họ trở nên yên lặng một cách lạ thường, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Lạc Lạc và những cử chỉ chăm sóc từ người lạ mặt. Hắn không nói nhiều, chỉ tập trung vào việc chăm sóc v·ết t·hương của cô bé, nhưng điều đó càng làm Lạc Lạc cảm thấy kỳ lạ hơn.
Trong lúc hắn cúi xuống để băng bó chân cho cô, ánh mắt Lạc Lạc tình cờ lướt qua phần ngực của hắn, nơi áo khoác bị hé mở. Cô bé bất ngờ nhận ra có gì đó không ổn. Ngực của hắn có phần hơi nhô ra, không giống như ngực của một nam nhân. Thật kỳ lạ, cô không thể kìm chế sự tò mò của mình và buột miệng hỏi:
"Tỷ tỷ...?"
Câu nói bất ngờ của Lạc Lạc khiến người lạ ngừng tay, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô bé. Một thoáng im lặng bao trùm cả không gian, khiến không khí trở nên căng thẳng. Lạc Lạc không chắc mình đã nói điều gì sai, nhưng sự tò mò về thân thế của người này cứ lớn dần lên trong cô.
Bỗng nhiên, người thần bí bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian, mang theo một âm điệu kỳ dị. Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt tím sắc bén lóe lên một tia thích thú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.
"Tỷ tỷ sao? Thật thú vị đấy," hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai. "Lạc Lạc quận chúa, vừa rồi người chơi có vui không?"
Câu nói này khiến Lạc Lạc sững sờ. Trong chốc lát, bao nhiêu suy nghĩ đan xen trong đầu cô bé. Làm sao hắn có thể biết được thân phận của cô? Hắn là ai mà lại biết rõ đến vậy? Lạc Lạc cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc và lo lắng.
Quả thật, cô bé chính là quận chúa của Tiên giới, con gái thứ mười tám của Tiên Vương, thuộc dòng dõi Tiên tộc cao quý. Thân phận này không dễ ai biết được, nhất là khi cô đã cố gắng che giấu trong suốt thời gian qua. Sự hiện diện của người bí ẩn này, cùng với kiến thức sâu rộng của hắn về cô, khiến Lạc Lạc cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Hắn là ai?
Người thần bí nhìn Lạc Lạc với ánh mắt đầy kiêu ngạo, rồi chậm rãi nói, giọng điệu trầm ấm nhưng cũng không kém phần quyền uy. "Ta là Kinh Như Tuyết, người bạn thân thiết của Tiên Vương."
Vừa nghe đến cái tên Kinh Như Tuyết, Lạc Lạc không thể kiềm chế được niềm vui sướng của mình. Cô bé nhảy cẫng lên, ánh mắt sáng rực như sao, không thể tin vào tai mình. "Người là Kinh Như Tuyết? Thật là người sao?" Lạc Lạc kêu lên, giọng đầy phấn khích.
Bấy giờ, những ký ức từ thời thơ ấu bất chợt ùa về trong tâm trí cô bé. Khi còn nhỏ, Lạc Lạc mắc một căn bệnh lạ, tưởng chừng như không thể qua khỏi. Nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của Kinh Như Tuyết, cô bé mới có thể sống đến ngày hôm nay. Mặc dù khi ấy, cô còn quá nhỏ để có thể lưu lại trong tâm trí hình ảnh về vị ân nhân đó nhưng cái tên ấy đã trở thành một ký ức sâu đậm trong lòng cô.
Giờ đây, được gặp lại ân nhân cứu mạng trong một hoàn cảnh không ngờ, Lạc Lạc không thể giấu nổi niềm vui mừng và xúc động. Cô bé nhìn Kinh Như Tuyết với ánh mắt tràn đầy biết ơn và kính trọng, cảm giác như vừa được gặp lại một người thân yêu đã xa cách từ lâu. "Thật là tao ngộ!" Lạc Lạc reo lên, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của cô bé.
Kinh Như Tuyết nhìn Lạc Lạc bằng ánh mắt nghiêm nghị, sự nghiêm túc trong giọng nói của hắn không thể lầm lẫn. "Quận chúa," hắn nói, "nên trở về Tiên Cung ngay lập tức. Tiên quân đang lùng sục khắp nơi để tìm kiếm người. Nếu nán lại đây quá lâu, e rằng đất Hoa Bắc sẽ xảy ra biến động lớn."
Lời cảnh báo của Kinh Như Tuyết vang lên như một hồi chuông báo động, làm Lạc Lạc bừng tỉnh khỏi niềm vui mừng vừa mới nảy sinh. Cô bé cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của hắn. Quả thật, khi rời khỏi cung để đi chơi, cô không hề nghĩ rằng hành động của mình có thể gây ra tình huống nghiêm trọng như vậy. Cảm giác lo lắng và hối hận bắt đầu tràn ngập trong lòng.
Lạc Lạc ngồi im lặng, đôi mắt to tròn mở lớn, không biết phải làm gì trong tình cảnh này. Cảnh tượng bên ngoài Ẩn Quỷ Cốc lúc này, q·uân đ·ội Tiên giới đã giăng kín bầu trời với vô số cánh quân và thần thánh đang quét tìm khắp nơi.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lạc Lạc, hắn tiếp tục, giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc. "Chỉ khi trở về Tiên Cung, người mới có thể được bảo vệ và không gây thêm phiền phức cho những người đang tìm kiếm lẫn những sinh linh vô tội."
Lạc Lạc gật đầu, mặc dù vẫn còn một chút luyến tiếc, nhưng cô hiểu rõ tình thế hiện tại. Cô bé cảm ơn Kinh Như Tuyết, rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đồng thời, Lạc Lạc quay lại nhìn Trương Vệ đang nằm ngủ say trên tấm chăn lớn, một cảm giác không nỡ dứt ra hiện lên trong ánh mắt cô bé. Đặc biệt, khi nhớ lại những khoảnh khắc mà Trương Vệ đã cùng cô vượt qua hiểm nguy, lòng cô bé tràn đầy tình bạn và sự cảm kích.
Cùng lúc đó, Kinh Như Tuyết cũng đứng dậy, động tác nhẹ nhàng và thanh thoát. Hắn nhận ra sự phân vân của Lạc Lạc. Hắn bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đựng sự dịu dàng ẩn sau. "Đừng lo, quận chúa," hắn nói nhẹ nhàng. "Ta sẽ đảm bảo cậu bé này được đưa về nhà an toàn. Nếu người muốn, ta sẽ đến Tiên Cung và dẫn công chúa đi gặp bạn của mình vào lần sau."
Lạc Lạc cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời của Kinh Như Tuyết. Cô bé cúi người, nhẹ nhàng vỗ về Trương Vệ một cách trìu mến. "Cảm ơn ngài," cô bé thì thầm.
"Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ," hắn nhắc nhở, mắt nhìn về phía cổng cung điện. Tiện tay hắn nhặt lên một cái áo khoác dài, khoác lên vai Lạc Lạc để bảo vệ cô khỏi cái lạnh.
Vừa quay lưng đi thì, Lạc Lạc quay lại nhìn Trương Vệ thêm một lần cuối, với ánh mắt đầy tình cảm. Sau đó, cô bé cùng Kinh Như Tuyết bước ra khỏi cung điện.