Vương Nhất nhọc nhằn giải thích, chẳng biết là vì đồng tình hay là vì áy náy do ban nãy đã từ chối mà sắc mặt anh trông rất khó coi.
"Tôi biết, nên tôi rất biết ơn anh."
Hạ Trân vẫn đang mỉm cười, nhưng Vương Nhất lại thấy nụ cười đấy rất buồn bã: “Nhưng nếu anh đã kết hôn rồi thì thôi vậy."
Vương Nhất nặng nề nói: “Bệnh tim mạch vành không phải là bệnh không chữa được. Tôi quen một bác sĩ rất giỏi, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh của cô."
"Thế nên cô đừng từ bỏ."
Anh ít khi hứa lắm, nhưng một khi đã hứa thì sẽ dốc hết sức mình để làm cho được.
"Cảm ơn anh."
Hạ Trân cảm kích mỉm cười: “Tôi không từ bỏ mà, chỉ là tôi đang cố gắng để mình sống có ý nghĩa hơn thôi."
"Trong mỗi giai đoạn đều có thứ mình cần theo đuổi, bây giờ tôi muốn yêu đương."
Vương Nhất nói chuyện phiếm với cô ta đã giúp cho tâm trạng của cô ta tốt hẳn lên, cô ta ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ rồi cười nói: “Hồi nhỏ, hồi mẹ vẫn còn ấy, tôi hỏi bà yêu là thứ cảm giác như thế nào. Bà sẽ sờ đầu tôi và nói tôi còn nhỏ, bảo tôi lớn lên sẽ biết... Nhưng tôi đâu còn sau này nữa, thế nên bây giờ tôi muốn biết.
"Tôi lên mạng, mạng viết yêu như bị điện giật vậy, tê tê. Nếu ai có thể khiến cho tôi có cảm giác đó, vậy tức là tôi đã yêu."
Nói đến đây, cô ta nhìn Vương Nhất: “Khi tôi đau tim và bị ngã không đứng dậy nổi, trừ anh cứu tôi ra thì chẳng có người đi đường nào cứu tôi cả. Khi đó tôi đã cảm nhận được cảm giác đó."
"Đó chỉ là ảo giác."
"Không. Tuy khi đó tôi không nhúc nhích được nhưng tôi không hề ngất đi, tôi cứ nhìn anh mãi, thực sự là tôi đã rung động trước anh."
Hạ Trân nhìn Vương Nhất: “Tuy anh đã kết hôn nhưng tôi không để ý đâu."
Vương Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong lòng rất loạn, anh chưa từng thấy bối rối như lúc này.
Cứ tưởng chỉ là cứu người thôi, ai ngờ cứu xong lại xảy ra chuyện thế này.
Nghĩ đến Lý Khinh Hồng chiều nay sẽ đến Giang Thành, trong lòng anh lại thấy áy náy.
"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô được!"
Vương Nhất vẫn quyết định trầm giọng nói.
Tuy làm thế này thì hơi tàn nhẫn với cô gái này, nhưng anh biết rằng đồng ý mới khiến cô ta tổn thương.
"Thôi được."
Trong mắt Hạ Trân cũng chẳng thấy gì gọi là thất vọng, cô ta chỉ bình tĩnh nở nụ cười.
"Dậy để kiểm tra nào."
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của y tá.
"Vâng."
Hạ Trân xuống giường rồi mang giày, chỉ có mấy việc này thôi mà cô ta đã mệt đến mức thở hổn hển rồi.
Cô ta mang đôi giày vải, dây giày vương vãi sang một bên.
Đột nhiên một người ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô ta.
Thế là Hạ Trân sững sờ, cô ta sửng sốt nhìn cảnh này.
Vương Nhất buộc dây giày rất nghiêm túc, ở bước cuối cùng anh còn thắt hình nơ bướm rất đẹp, sau đó mới đứng dậy và cười nói: “Không phải chỉ có người yêu mới làm mấy việc này đâu."
"Tôi nói rồi, cô sẽ không chết đâu."
Sắc mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói trầm trầm. Nói xong câu này, anh xoay người rời đi.
Hạ Trân đứng đó nhìn một lúc lâu, khi bóng dáng Vương Nhất đã biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới cúi đầu nhìn hình nơ bướm xinh đẹp trên chiếc giày.
Đang nhìn thì cô ta rơi nước mắt, sau đó ôm mặt bật khóc.
Chắc chắn cô ta không biết rằng, đời này Vương Nhất chỉ từng buộc dây giày cho hai người.
Một người là con gái của anh, Vương Tử Lam.
Người còn lại chính là cô ta.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Lãm đang đứng hút thuốc một mình cạnh cửa sổ.
Thấy Vương Nhất đi ra, ông ta lập tức đi tới rồi cười khổ: “Để cậu Vương chê cười rồi."
Sắc mặt Vương Nhất rất nghiêm túc: “Có gì để chê cười đâu."
Hạ Lãm thở dài: “Đây là bệnh di truyền cách thế hệ. Ông nội con bé đi rồi thì đến phiên con bé."
"Tôi sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết mình sẽ chữa khỏi cho cô ấy!"
Vương Nhất trầm giọng nói với thái độ nghiêm túc.
Hạ Lãm nghe thế thì thái độ cũng trở nên kính trọng hơn.
Đột nhiên ông ta cúi người chào Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi xin lỗi!"
Vương Nhất ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông Hạ, sao tự dưng xin lỗi vậy?"