Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1737: Cô chủ nhà họ hạ



Nghe thấy lời của Hạ Lãm, Vương Nhất lập tức im lặng.

Gặp cô gái kia một lần cũng không phải là không thể, có điều bây giờ đã quá muộn, anh sợ làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.

Có điều Hạ Lãm lại cho rằng anh đang khó xử, vì thế lại nói: “Cậu Vương đừng hiểu lầm, con gái chỉ muốn gặp cậu, sau đó nói cảm ơn cậu một tiếng mà thôi.”

Nét mặt Vương Nhất trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Gia chủ Hạ không cần phải khách sáo, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có điều hôm nay quá muộn, không làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa, ngày mai đi.”

Anh nói chuyện rất thoải mái, Hạ Lãm cũng tỏ vẻ biết ơn, đồng ý nói: “Được, sáng mai tôi sẽ phái người đến đón cậu Vương!”

Vương Nhất vừa định từ chối thì Hạ Lãm đã rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ nhà họ Hạ.

Lúc này, anh cười khổ, trở về cùng với Lãnh Nhan.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Hạ.

Hạ Khiêm bị đánh một trận nhừ tử, nhưng anh ta vẫn vác thân thể chồng chất vết thương chạy xe ra ngoài.

Xe của anh ta dừng lại bên dưới một câu lạc bộ tư nhân, được người đỡ, khập khiễng đi vào một căn phòng trên tầng ba.

“Không phải anh Hạ đây à, đã muộn thế này rồi, sao còn rảnh rỗi đến tìm tôi thế?”



Một thanh niên đẹp trai còn trắng hơn cả phụ nữ cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, cười to nói.

Nhưng khi thấy dáng vẻ khập khiễng của Hạ Khiêm, chàng trai lập tức thay đổi nét mặt trêu đùa, nghiêm túc hỏi: “Anh Hạ, ai khiến anh bị thương thế này?”

“Đừng nói nữa, bị phạt theo gia pháp.”

Hạ Khiêm xua tay, nét mặt anh ta chợt trở nên u ám: “Nhan Dịch Phi, không phải cậu nói Vương Nhất chỉ là một tên ở rể không có bối cảnh, ngoài việc giỏi đánh nhau thì không còn gì nữa à, sao tin tức lại khác những gì cậu nói thế?”

Chàng trai tuấn tú đang phe phẩy quạt xếp trong tay chính là Nhan Dịch Phi của nhà họ Nhan.

Vương Nhất từng bảo Tăng Quốc Vinh điều tra rất nhiều lần, nhưng nhà họ Nhan luôn rất yên phận, có điều Nhan Dịch Phi đã đến Giang Thành từ lâu rồi.

Người tiết lộ tin tức của Vương Nhất cho Hạ Khiêm cũng chính là Nhan Dịch Phi.

Có điều, lúc này anh ta lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

“Không thể nào, tin tức tôi đưa cho anh tuyệt đối là chính xác, Vương Nhất chỉ là một tên ở rể mà thôi!”

Nhan Dịch Phi lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh nói lại chuyện vừa diễn ra cho tôi nghe xem.”

Hạ Khiêm tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn kể lại ngọn nguồn câu chuyện.”

“Cứu con gái của gia chủ nhà họ Hạ…”

Sắc mặt Nhan Dịch Phi hơi nặng nề, anh ta chợt nhìn về phía Hạ Khiêm, nói một câu sâu xa: “Anh Hạ, theo tình hình bây giờ, tương lai có lẽ sẽ rất bất lợi cho việc tranh giành vị trí gia chủ của anh.”

“Có ý gì?”

Hạ Khiêm cau mày hỏi.

Nhan Dịch Phi nghiêm túc đáp: “Vấn đề nằm ở chỗ em gái của anh, Vương Nhất đó cứu con gái của gia chủ, khiến gia chủ rất thuận mắt với cậu ta, phản ứng dây chuyền, lỡ như quan hệ của Vương Nhất và con gái gia chủ trở nên thân thiết hơn, sau đó cậu ta trở thành con rể ở rể nhà họ Hạ, thì anh gần như không có hy vọng với vị trí gia chủ nữa.”

Nghe vậy, Hạ Khiêm nhíu mày: “Không phải cậu ta đã kết hôn rồi à?”

“Đúng là cậu ta đã kết hôn, nhưng sau này chắc chắn cậu ta sẽ ly hôn với Lý Khinh Hồng.”

Nhan Dịch Phi nở nụ cười lạnh lùng.

“Sao cậu lại biết…”

Hạ Khiêm đang muốn truy hỏi thì lại bị Nhan Dịch Phi ngắt lời.

“Đừng hỏi vì sao, chỉ cần biết tôi biết là được, vì phía sau có một người thân phận cao quý đang chơi cờ.”

Hạ Khiêm im lặng một lúc, không ngừng nghĩ tới chuyện trong buổi đấu giá hôm nay, dò hỏi: “Vương tộc ở Yến Đồ à?”

Nhan Dịch Phi nở một nụ cười sâu xa, không trả lời mà chỉ nói: “Đây là một hiệu ứng cánh bướm, dính dáng đến rất nhiều người, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ở bên nhau ngăn cản lợi ích của rất nhiều người.”

“Hai nhà Kim, Thẩm đã sụp đổ, nhà họ Lương phục tùng, chỉ còn lại nhà họ Nhan ta chống đỡ một mình, chỉ có thể thống nhất sức mạnh của Giang Thành các anh mới có thể hoàn thành được mục tiêu này!”

Nhìn đêm tối phồn hoa của Giang Thành, trong mắt Nhan Dịch Phi hiện lên dã tâm.

Hạ Khiêm nhếch môi, nhưng không nói thêm gì nữa.

Không biết vì sao, anh ta chợt có cảm giác sau này Giang Thành sẽ trở thành chiến trường chính.

Hôm sau.

Sau khi thức dậy, Vương Nhất nhìn đồng hồ, sắp xếp xong lịch trình hôm nay.

Buổi sáng đi gặp con gái của Hạ Lãm, buổi chiều lại đi gặp Lý Khinh Hồng.

Vừa nghĩ đến vợ con ba ngày không gặp, trên mặt Vương Nhất lại hiện lên ý cười dịu dàng.

“Cậu Vương, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Hạ Lãm

Vương Nhất ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài: “Xuất phát thôi.”

Hạ Lãm lập tức dẫn đường phía trước, hai mươi phút sau, bọn họ đi tới bệnh viện của nhà họ Hạ.

Đẩy mở cửa phòng bệnh VIP, Vương Nhất lập tức nhìn thấy cô gái đang ngẩn người ngắm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Vì quá tập trung, ngay cả mấy người nhóm Vương Nhất đi vào mà cô ta cũng không phát hiện ra.

“Trân.”

Hạ Lãm nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng điệu dịu dàng, hoàn toàn khác với lúc khiển trách Hạ Khiêm tối qua.

Vương Nhất thầm nghĩ, chắc chắn ông ta rất yêu thương con gái.

Nghe thấy có người gọi tên mình, cô gái mới xoay người lại, sau đó vui mừng cười một tiếng.

“Ba.”

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã nhìn thấy Vương Nhất đứng sau lưng Hạ Lãm.

“Cậu ấy là người đã cứu con hôm đó.”

Hạ Lãm khẽ mỉm cười, nói xong, ông ta bèn rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho Vương Nhất và con gái.

Hành động này khiến Vương Nhất có ấn tượng tốt với Hạ Lãm hơn nhiều.

“Anh là người đã cứu tôi hôm qua sao?”

Vì kích động, trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái thoáng ửng đỏ, hai màu đỏ trắng làm nền cho nhau, màu đỏ càng đỏ, màu trắng cũng càng trắng.

“Tôi tên Hạ Trân, tôi có thể biết tên của anh không?”

Cô ta cẩn thận đưa tay ra với Vương Nhất, lúc này Vương Nhất mới phát hiện thật ra cô gái tên Hạ Trân này rất xinh đẹp.

Mắt ngọc mày ngài, ngũ quan xinh đẹp như búp bê, đặc biệt là đôi mắt to của cô ta… Đây là đôi mắt đẹp và thuần khiết nhất mà anh từng thấy.

Không hề có tính toán và âm mưu, chỉ có hy vọng với thế giới này.

“Vương Nhất.”

Anh nói ra tên của mình, đồng thời duỗi tay ra bắt tay với Hạ Trân.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ vừa chạm vào nhau đã buông ra, Vương Nhất quan sát Hạ Trân, Hạ Trân cũng nhìn Vương Nhất.

Trong mắt cô ta chứa đựng vẻ sợ hãi, cũng có tò mò, giống như một con mèo mướp gặp được thức ăn, từng chút từng chút, chậm rãi tiếp cận.

“Anh có thể làm bạn trai của tôi không?”

Cô gái đột nhiên nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt chờ mong.

Vương Nhất thoáng sửng sốt, sau đó cười đáp: “Tôi kết hôn rồi.”

“Ồ.”

Cô gái có vẻ hơi thất vọng, cũng rời mắt khởi Vương Nhất, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt cô ta, rất ấm áp, nhưng cô ta vẫn khoác một cái chăn trên người.

Vương Nhất nhìn một lúc lâu, có vẻ là không nỡ thấy cô gái đau lòng, cho nên hỏi: “Sao cô lại hỏi vấn đề này.”

Hạ Trân quay đầu lại, cô ta cười khẽ: “Vì tôi muốn hẹn hò.”

Vương Nhất thấy khó hiểu, vì muốn hẹn hò nên tìm đến anh?”

Sau đó Hạ Trân nói tiếp: “Tim tôi có vấn đề, di truyền cách thế hệ, bác sĩ nói tôi chỉ sống được ba năm.”

“…”

Nghe thấy câu này, Vương Nhất thoáng ngây người.

Không hiểu tại sao, trái tim anh như bị ai siết chặt.

“Cho nên tôi muốn hẹn hò một lần trước khi chết, để hiểu xem yêu là cảm giác gì.”

Cô gái hơi giơ tay che đi ánh mắt trời đang chiếu rọi lên mặt, hé miệng cười với Vương Nhất: “Anh cứu tôi, còn hôn tôi, đó là nụ hôn đầu của tôi, tôi chỉ có thể tìm anh thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.