Khói dày đặc từ vụ nổ khiến nguồn nước trong vắt trở nên đen kịt, cột nước bắn lên hóa thành những hạt mưa bay khắp bầu trời rồi rơi xuống.
Sóng cuộn dâng trào trong hồ bơi, những mảnh quần áo cháy xém trôi nổi.
Có của Văn Bội Cầm, cũng có của Văn Cung Hiển.
Hiện trường im lặng, hồi lâu không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hai mắt Lý Mộng Đình đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cô ta buồn vì cái chết của ai đó.
Vương Nhất cũng ôm chặt Lý Khinh Hồng rồi nhìn làn khói từ bể bơi.
"Trên người ông ta thực sự không có chìa khoá sao?”
Một lúc sau, Lý Khinh Hồng tựa đầu vào vai Vương Nhất rồi nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất nặng nề gật đầu, anh trầm mặc hồi lâu, bỗng nói: "Anh cũng là con người."
Anh hiểu ý của Lý Khinh Hồng, đây là một sinh mệnh, sao anh có thể chỉ trơ mắt nhìn bà ấy chết?
Nhưng, như Vương Nhất đã nói, anh cũng là con người, không phải siêu anh hùng.
Anh có thể cứu một người, cũng có thể cứu mười người, nhưng anh không thể cứu hết tất cả mọi người.
Vương Nhất là người chứng kiến nhiều sinh li tử biệt nhất trong số tất cả những người ở nơi đây. Ra trận giết địch đều có thương vong.
Nhiều lần quá nên đã trở lên tê dại.
Lý Khinh Hồng không nói gì, cô chỉ chủ động ôm lấy anh, cố gắng dùng cơ thể mềm mại của mình để làm tan chảy trái tim đang tê dại và hối hận của Vương Nhất.
Vương Nhất nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt của anh đã rất bình tĩnh.
Anh không quay lại, nhưng Lãnh Nhan biết rằng những lời này là dành cho cô ta.
"Vâng!"
Lãnh Nhan lập tức nhận lệnh, khi cô ta vừa định gọi cho Hồ Hoàng Việt để xây ngôi mộ tốt nhất Thành phố Giang thì đột nhiên, trong hồ nước lại vang lên tiếng ho dữ dội.
Ánh mắt của mọi người lập tức thay đổi rồi vội vàng chạy về phía âm thanh.
Ào----
Một bàn tay cháy đen đột ngột duỗi ra từ trong bể bơi, rồi lại chìm xuống.
Vương Nhất híp mắt lại: "Mau cứu người!"
Lãnh Nhan lập tức cúp điện thoại rồi kéo bàn tay đang chìm kia lên.
"Khục khục----"
Cả người Văn Bội Cầm sạm đen vì vụ nổ, bà nôn ra từ ngụm nước lớn, trán bà đẫm máu tươi. Không khó để đoán được, lúc vụ nổ phát sinh, bà ấy đã bị đập vào thành hồ.”
"Dì Văn, dì chưa chết sao?!"
Lý Mộng Đình lập tức từ buồn chuyển sang vui, cô ta kinh ngạc thốt lên.
Vương Nhất cũng vỗ nhẹ lưng Văn Bội Cầm để tống hết nước trong dạ dày bà ra, sau đó anh hỏi: "Bà có ổn không?"
"Tôi không sao..." Văn Bội Cầm đã khá hơn nhiều.
Văn Bội Cầm chưa chết, đây thực sự là một tin tuyệt vời, trái tim đang treo của mọi người cũng được hạ xuống.
Lý Mộng Đình nghi ngờ hỏi: "Dì Văn, sao dì lại không có chuyện gì thế?”
Vương Nhất cũng kinh ngạc nhìn Văn Bội Cầm, vụ nổ vừa rồi không hề có vật gì che chắn, uy lực còn lớn hơn bom C4.
Lại nhìn Văn Bội Cầm, chỉ có cơ thể bị thương và đầu bị đập trúng, thế thôi – Với một vụ nổ thì đây đã được xem là thương nhẹ rồi.
Sau khi Văn Bội Cầm kể lại toàn bộ chuyện xảy ra dưới nước thì mọi người mới hiểu ra.
Hóa ra Văn Bội Cầm nhờ may mắn mới sống sót.
Đầu tiên, bà kéo Văn Cung Hiển vào bể bơi, quả bom nổ dưới đáy nước, sức công phá nhỏ hơn rất nhiều so với nổ trên cạn.
Thứ hai, Văn Bội Cầm thật sự rất may mắn, không biết chiếc vòng gắn bom này làm bằng gì nhưng ngay khi chạm nước, nó tự động rơi ra rồi lọt vào trong túi áo của Văn Cung Hiển.
Vậy nên, chiếc vòng tay đã phát nổ trên người Văn Cung Hiển.
Cuối cùng, và quan trọng nhất là -
Khi nó nổ tung, làn sóng khí đầu tiên đã đẩy Văn Bội Cầm đi rất xa, gần như xuyên qua toàn bộ bể bơi nên mới tránh được trung tâm của vụ nổ.
Ba điều trên gộp lại nên Văn Bội Cầm có thể tránh được một mạng.
Văn Cung Hiển thì không may mắn như vậy, ông ta ở trung tâm vụ nổ nên bị nổ không còn sót lại chút xương cốt nào.
"Nguy hiểm quá."
Lý Mộng Đình lau mồ hôi lạnh trên đầu, cô ta vỗ vỗ ngực nói: "Sau này tôi không muốn kết hôn nữa đâu."
"Không sao thì tốt rồi."
Vương Nhất liếc cô ta một cái rồi cười.
Cũng không có gì kỳ lạ, hôm nay là đám cưới của cô ta mà lại kết thúc đáng sợ như vậy, e rằng cả đời này sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến.
Đám Vương Nhất không rời đi, mà cùng nhau đưa Văn Bội Cầm đến bệnh viện gần nhất ở Thành phố Giang.
Văn Bội Cầm truyền vài bình nước, băng bó một chút rồi hồi phục.
Đồng thời, kết quả chẩn đoán của Văn Thái cũng ra, xương toàn thân đều bị gãy.
Lục Kiệu ra tay rất tàn nhẫn, tường cái xương đều bị đánh gãy. Cũng có nghĩa là, cả đời này, anh ta chỉ có thể hôn mê.
Văn Bội Cầm hơi đau lòng, lúc này Lý Mộng Đình đột nhiên nói: "Dì Văn, con làm con gái của dì nhé?
Cô ta vừa nói xong, không chỉ Vương Nhất, mà cả Lý Thiên Dương và Văn Bội Cầm đều sững sờ.
"Đứa trẻ này, con đang nói cái gì vậy?"
Văn Bội Cầm giả vờ hơi tức giận rồi nói: "Ba con còn đang ở đây này, sao con có thể nhận dì làm mẹ được?”
"Tại sao không?"
Lý Mộng Đình bướng bỉnh nói: "Dì Văn, chúng ta không quen biết nhau, nhưng dì nghĩ cho con nhiều như vậy. Bây giờ dì không có ai để dựa dẫm, con làm con gái nuôi của dì, rảnh rỗi sẽ đến chỗ dì trò chuyện, không tốt sao?”
"Bà Văn, bà đồng ý đi."
Bất ngờ là Lý Thiên Dương lại đồng ý.
Vương Nhất không nói gì, chỉ nhìn Lý Mộng Đình.
Những người khác không biết bí ẩn bên trong nhưng anh lại biết chút ít.
Châu Mỹ Ngọc chỉ là vợ thứ hai của Lý Thiên Dương, trước bà còn có một người vợ khác qua đời vì bạo bệnh.
Nói cách khác, ngoài đứa con gái là Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương còn có một cô con gái lớn, nhưng cô ấy đã lạc trong biển người từ lâu, không biết kiếp này còn có thể gặp lại hay không.
Tất nhiên, cuối cùng cũng là do hàng loạt hành động của Châu Mỹ Ngọc đã khiến Lý Mộng Đình cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngược lại, Văn Bội Cầm tốt bụng hơn nhiều, bản thân Lý Mộng Đình cũng khao khát tình mẫu tử như vậy.
Văn Bội Cầm vẫn còn do dự.
Lúc này, Vương Nhất cũng nói: "Bà Văn, người tốt sẽ được đền đáp, bà đồng ý đi, Thành phố Giang và Thiên An cách nhau không xa, nếu rảnh thì chúng tôi có thể đến thăm bà.”
"Vậy thì được."
Dưới sự thuyết phục của mọi người, cuối cùng Văn Bội Cầm cũng đồng ý.
"Mẹ!"
Lý Mộng Đình vui mừng ôm Văn Bội Cầm.
Văn Bội Cầm cũng mỉm cười nhẹ nhàng ôm Lý Mộng Đình.
Vương Nhất hài lòng gật đầu nói: "Nếu mọi người đều vui vẻ rồi thì chúng ta trở về Thiên An đi.”
Nói xong, anh dẫn Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng khi Lý Khinh Hồng và Lý Thiên Dương đi qua người nhau, Lý Thiên Dương liền nhìn thấy một mặt dây chuyền bằng ngọc thô sơ vô tình lộ ra nơi thắt lưng của Lý Khinh Hồng.
Mặt dây chuyền bằng ngọc bích không hề quý giá, hơn nữa tay nghề cũng rất thô sơ, thoạt nhìn thì không có giá trị gì, nhưng Lý Khinh Hồng lại đeo nó.
Cả người Lý Thiên Dương lập tức run lên, ông ta chặn Lý Khinh Hồng lại.
"Lý tổng, chờ một chút!"
Lý Khinh Hồng quay đầu lại: "Còn có chuyện gì sao?"
Yết hầu Lý Thiên Dương khẽ động, ông run giọng hỏi: "Mặt dây chuyền này từ đâu mà ra?”