Nói xong, trên mặt Văn Cung Hiển lộ ra nụ cười nham hiểm, trong mắt ông ta hiện lên vẻ điên cuồng.
Lý Mộng Đình lập tức tái mặt, cô ta run rẩy nhìn tay mình.
Khi Châu Mỹ Ngọc nghe thấy trên người Lý Mộng Đình có một quả bom, bà ta cũng rất sửng sốt, sau đó bất ngờ đẩy cô ta ra.
"Trên người con có bom, tránh xa chúng tôi ra!"
Lý Mộng Đình bị Châu Mỹ Ngọc đẩy ra rồi trực tiếp ngã xuống đất, cô ta sững sờ không tin.
Châu Mỹ Ngọc là mẹ ruột của cô, khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của bà là đẩy con gái mình ra.
"Bà đang làm cái gì vậy, con bé là con gái của chúng ta!”
Lý Thiên Dương gầm lên với Châu Mỹ Ngọc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lý Mộng Đình và đỡ cô ta lên: "Mộng Đình, con có sao không?”
"Không sao."
Lý Mộng Đình lắc đầu, nhưng đôi mắt đỏ của cô ta đã ầng ậng nước, cô ta nhìn chằm chằm vào Châu Mỹ Ngọc.
Cuối cùng cô ta cũng đã nhìn rõ mẹ mình là người như thế nào.
Trong lòng không thấy tức giận, chỉ còn nỗi buồn thăm thẳm.
Sau khi biết Lý Mộng Đình đeo vòng tay bom, sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên u ám,
Anh tính được nhà họ Văn sẽ phản kích điên cuồng, nhưng không ngờ Văn Cung Hiển lại dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy.
"Mang Tiểu Lam đi đi."
Trong mắt anh hiện lên sát khí, ngay cả giọng nói cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng.
"Còn anh thì sao?"
Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam lên rồi lo lắng hỏi.
"Lát nữa anh sẽ sang chỗ em.”
Lý Khinh Hồng cố chấp lắc đầu, chỉ đưa Vương Tử Lam cho Lãnh Nhan.
Sau đó, cô quay lại bên Vương Nhất và chủ động nắm lấy tay anh, tảng băng trong mắt cô dần tan chảy.
"Bất kể nguy hiểm có là gì, em cũng sẽ không bỏ rơi anh mà sống sót đâu, chúng ta cùng nhau đối mặt.
Cả người Vương Nhất khẽ run lên, lòng anh tràn đầy xúc động: "Được!"
Văn Bội Cầm đứng cạnh nghe được những lời của Văn Cung Hiển, hình như bà bỗng nhớ tới gì đó, vẻ mặt của bà còn nhợt nhạt hơn Lý Mộng Đình, cơ thể cũng run lên bần bật.
"Ông nói ông tặng cô ấy một chiếc vòng đeo tay có gắn bom?"
Giọng của Vương Nhất trầm thấp đến đáng sợ, mặt đường lát đá xanh dưới chân cũng nứt toác ra.
Văn Cung Hiển điên cuồng: "Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là khởi điểm cho sự vinh quang cho nhà họ Văn, nhưng bây giờ đều bị hủy rồi. Mày! Vương Nhất! Mày chính là hung thủ! Tôi không sống yên ổn thì mày và Lý Mộng Đình cũng đừng hòng sống tốt!”
"Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, ai đó cứu tôi với….!
Lý Mộng Đình ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô ta tự nói chuyện với chính mình, cuối cùng mọi thứ đã biến thành một nỗi sợ hãi sâu sắc rồi.
Lúc này Vương Nhất đến bên cô: "Lấy chiếc vòng đeo tay bom đó ra cho tôi xem, có lẽ tôi có cách giải quyết."
Lý Mộng Đình run rẩy xắn tay áo lên, nhưng kết quả là chẳng có gì.
Cô ta sững sờ một lúc, trên người cô ta không có một chiếc vòng tay gắn bom nào, thậm chí cô ta còn không nhớ nó trông như thế nào.
Lúc nãy cô ta bị lời của Văn Cung Hiển doạ sợ một hồi nên thậm chí không kịp suy nghĩ.
Vương Nhất chế giễu: "Gia chủ Văn, tôi nghĩ chắc ông già tới hồ đồ rồi, trên người Mộng Đình chẳng có cái vòng tay nào cả.”
Vẻ mặt điên cuồng của Văn Cung Hiển đột nhiên cứng lại, mặt ông ta tái nhợt: "Không thể nào, rõ ràng tôi bảo nhờ Bội Cầm tự mình đeo cho cô ta ——"
Vừa nói tới đây, Văn Cung Hiển đột nhiên quay sang nhìn Văn Bội Cầm, vẻ mặt tức giận và bàng hoàng đến cực điểm.
"Tiện nhân, bà không hề đeo vòng tay cho cô ta….”
Mọi người lập tức nhìn về phía Văn Bội Cầm, thấy chỉ thấy bà run rẩy xắn tay áo lên.
Trên cánh tay bầm tím là một chiếc vòng tay bằng thép không gỉ màu bạc.
"Vòng tay, trên người tôi..."
"Văn phu nhân!"
“Dì Văn!"
Mắt của Vương Nhất và Lý Mộng Đình lập tức co lại, cả hai đều kêu lên.
"Đồ tiện nhân làm hỏng chuyện này!”
"A---"
Văn Cung Hiển tức giận trừng mắt nhìn Văn Bội Cầm, sau đó gầm lên.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của ông ta lại trở nên dữ tợn: "Ai đeo chiếc vòng này đều không quan trọng, chìa khóa mở vòng đang ở trong tay tôi, nếu muốn bà ta sống sót, hãy chuẩn bị cho tôi 1500 tỷ, ngoài ra còn có một chiếc xe và một tấm vé máy bay đi nước ngoài, nếu không, mấy người cứ nhìn bà ta nổ chết đi!”
Những lời này quá độc ác, Văn Bội Cầm càng run kịch liệt hơn.
“Ông điên rồi, bà ấy là vợ ông!"
Lý Khinh Hồng tức giận mắng to.
Văn Cung Hiển bật cười: "Bà ấy đã phản bội tôi rồi, tại sao tôi phải thương hại bà ấy?"
Bốp----
Lời vừa dứt, thân hình Văn Cung Hiển liền bay ra ngoài như diều đứt dây, cơ thể ông ta va vào một cột đá rồi trực tiếp khiến cột đá vỡ vụn.
Khi ông ta đang cố gắng đứng dậy thì lồng ngực lại bị một bàn chân giậm mạnh.
Vương Nhất tràn ngập sát khí nói: "Chìa khoá ở đâu!"
"Khục khục----"
Văn Cung Hiển ho ra vài ngụm máu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười điên cuồng: "Xin lỗi, vừa nãy tôi lừa mấy người đó, chiếc vòng này căn bản không hề có chìa khoá. Một khi đã đeo lên thì không thể tháo xuống, chỉ có thể làm nô lệ của đối phương cả đời.”
Vương Nhất không tin, sau khi lục khắp người Văn Cung Hiển cũng không tìm được chìa khóa.
Lúc này, Lý Thiên Dương cũng từ khách sạn quay lại: "Cũng không có ở khách sạn."
Nên ánh mắt của Vương Nhất càng thêm u ám.
Chẳng lẽ thực sự không có chìa khóa sao?
"Cậu Vương."
Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Văn Bội Cầm từ phía sau truyền đến.
Bà ấy lặng lẽ đứng sau anh, không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn nở một nụ cười bất cần sinh tử: "Nếu đã không có chìa khoá thì thôi vậy, mọi người đi trước đi, để tôi thu dọn tàn cuộc cho.”
Nghe vậy, hai mắt Vương Nhất lập tức lay động: “Bà Văn, bà----“
"Cảm ơn cậu đã làm rất nhiều cho tôi, cũng cảm ơn cậu không chấp kẻ tiểu nhân mà tha cho đứa con bất hiếu của tôi một mạng.”
Văn Bội Cầm cung kính cúi đầu với Vương Nhất, nhưng trong lời của bà ấy lại có hương vị của sự từ biệt.
Lý Khinh Hồng lập tức ngăn bà lại: "Bà Văn, nhất định còn có cách khác."
"Không cần khuyên tôi.". Đam Mỹ Sắc
Văn Bội Cầm lắc đầu cười với Lý Khinh Hồng: "Trên đời này, không còn ai khiến tôi lưu luyến nữa. Với tôi, chết cũng là một sự giải thoát. Đương nhiên, tôi cũng không bình thản như vậy, tôi cũng sợ chết, đặc biệt tôi còn là người rất sợ đau. Như nếu so sánh với sự đau đớn trong phút chốc, thì bị hành hạ cả một đời mới là thứ đáng sợ nhất.”
"Bà Văn ----"
Lý Thiên Dương và những người khác cũng can ngăn, nhưng tất cả các thành viên nhà Châu vẫn bàng quang đứng nhìn.
"Đây là kết quả tôi tự mình lựa chọn, mọi người không cần cảm thấy có lỗi.”
Văn Bội Cầm mỉm cười, sau đó nhìn về phía Văn Cung Hiển, nét mặt bà đột nhiên trở nên phẫn hận.
"Văn Cung Hiển, tôi đã muốn giết ông từ lâu rồi, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối, còn ông là gia chủ của nhà họ Văn nổi tiếng Thành phố Giang. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có chết cũng phải kéo ông cùng chết.”
Cả người Văn Cung Hiển run lên, ông ta kinh hãi nhìn Văn Bội Cầm: "Bội Cầm, bà đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta vốn là vợ chồng, chỉ cần bà luôn ở cạnh tôi thì cái vòng đó sẽ không nổ đâu.”
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn uy hiếp mọi người chuẩn bị cho ông ta một khoản tiền lớn, sau đó trốn đi nước ngoài sống một cuộc đời an nhàn, nhưng bây giờ Văn Bội Cầm lại định kéo ông ta vào chỗ chết. Ông ta lập tức trở nên sợ hãi.
"Ông đừng có nằm mơ!"
Văn Bội Cầm kiên quyết, bà bổ nhào lên người Văn Cung Hiển, sau đó cả hai người cùng rơi xuống bể bơi.