Cậu Vợ Nhỏ Của Trương Lão Hán

Chương 17



Editor: Min

Buổi tối hai người nằm trong ổ chăn, Trương Lão Hán nói với Lâm Nam: "Ông tổ sống ở thôn Đông đã mất, ngày mai người trong tộc đều phải vội về chịu tang, em hãy thu dọn một ít đồ đạc, lần này có khả năng đi khoảng hai ba ngày."

“Em cũng đi cùng sao?” Lâm Nam ngạc nhiên.

"Đi, em là con dâu nhà họ Trương, có lý nào lại không thể vội về chịu tang." Bàn tay của Trương Lão Hán vuốt ve bắp đùi đang gác trên eo.

“Dạ.” Lâm Nam vừa nói vừa ngáp, cậu rúc vào lồng ngực Trương Lão Hán, độ ấm cùng mùi hương quen thuộc khiến cậu cảm thấy rất an toàn, chưa được một lát đã ngủ mất.

Sáng hôm sau, Lâm Nam nhớ thương chuyện thu dọn đồ đạc nên tỉnh rất sớm, Lâm Nam nhẹ nhàng nâng cánh tay đang ôm của Trương Lão Hán lên, Trương Lão Hán giật giật không tỉnh, Lâm Nam nâng chân lên chậm rãi đứng dậy, thả lỏng cơ thể để côn th*t đang nằm trong âm đ*o trượt ra ngoài, bề mặt côn th*t mềm nhũn dính đầy nước dâm sáng bóng, *** nhỏ bị cọ xát cũng chậm rãi mấp máy và ngứa ngáy.

Lâm Nam sợ *** nhỏ lên cơn n*ng, lại sợ Trương Lão Hán tỉnh lại, mà hắn tỉnh thì đồ sẽ không thu dọn xong, thế là cậu cố nén cảm giác tê ngứa, kẹp chặt hai chân xuống giường, bắt đầu rửa mặt, thu dọn và làm cơm sáng.

Khi Trương Lão Hán rời giường thì đồ đạc đều được Lâm Nam thu dọn xong, cậu đang nấu cơm sáng ở bên bệ bếp, nhà ở gọn gàng ngăn nắp, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, khói bếp lượn lờ cùng với bóng lưng tinh tế thướt tha, tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, Trương Lão Hán cảm khái trong lòng, trong nhà nên có một nữ chủ nhân thì mới giống bộ dáng của một căn nhà, đặc biệt là Lâm Nam lại giỏi giang như thế, đúng là không một ai có thể so sánh được.

Lâm Nam đang nấu cháo, thì sau lưng nóng lên, cậu bị Trương Lão Hán ôm lấy từ phía sau, Lâm Nam đã quen với động tác này, trước kia cậu luôn nơm nớp lo sợ, nhưng bây giờ cậu đã học được cách làm cho bản thân thoải mái trong tình huống này, cậu thả lỏng cơ thể mềm mụp dựa vào trong ngực Trương Lão Hán, nói: "Tỉnh rồi? Cháo sắp chín... Chú đi rửa..."

Lời còn chưa dứt, môi lưỡi đã bị miệng Trương Lão Hán lấp kín, tiếng liếm láp dính nhớp cùng tiếng thở dốc khiến người nghe mặt đỏ tai hồng vang lên, tròng mắt Lâm Nam mê ly, mềm mụp mặc cho Trương Lão Hán liếm mút.

Thẳng đến khi củi lửa cháy đứt đoạn phát ra một tiếng "Ba—", Lâm Nam mới đỏ mặt đẩy Trương Lão Hán ra, tức giận nói: "Cháo sắp khét rồi, chú mau đi rửa mặt!"

Trương Lão Hán ôm lấy cái eo thon của cậu bằng một tay, cái miệng vẫn không ngừng hôn chụt chụt lên cần cổ trơn bóng, nói: "Vợ ơi, em ngọt quá."

1

Mặt Lâm Nam càng đỏ hơn, Trương Lão Hán giống như một con thú nhồi bông khổng lồ dán chặt ở trên người cậu, mặt và cổ bị hắn hôn đến mức đều là nước miếng, Lâm Nam rụt cổ lại: “Đừng… Cháo chín rồi..."

Lúc này Trương Lão Hán vẫn chưa đã thèm mà đi rửa mặt, chờ đến khi hai người mặc xong quần áo, lại thu dọn thêm bàn chải đánh răng khăn lông cùng một bộ quần áo tắm rửa, Trương Lão Hán khóa cửa, dẫn Lâm Nam đến cửa thôn bắt xe.

Ông tổ nhà họ Trương là người cùng thế hệ với ông nội của Trương Lão Hán, cũng là người cuối cùng của thế hệ đó, ông sống hơn 90 tuổi, cũng xem là hỉ tang, đi xe từ nhà của Trương Lão Hán đến thôn Đông khoảng một tiếng rưỡi, thôn Đông cũng có rất nhiều người họ Trương, vừa bước ra cửa là gặp họ hàng, nếu tính số người của một đại gia tộc thì ước chừng hơn 100 bàn.

Trương Lão Hán chủ yếu là tới giúp đỡ, hắn đưa Lâm Nam đến nhà một người họ hàng, Kim Hoa là em họ của Trương Lão Hán, là một phụ nữ trung niên mặt mài giản dị, rất nhiệt tình: "Chị dâu nhỏ, mau vào nhà, mọi người đều ở trong phòng."  Tất cả mọi người trong phòng đều là gia quyến nữ.

Lâm Nam nhút nhát nhìn Trương Lão Hán, người lạ nhiều quá nên cậu hơi sợ, Trương Lão Hán vỗ vai cậu cổ vũ: "Vào đi, vào chơi cùng với mọi người, đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở nhà Kim Hoa, tôi phải đi qua bên nhà cũ để giúp đỡ, buổi tối mới về, nếu có việc thì đến tìm tôi."

Lâm Nam đáng thương nhìn Trương Lão Hán, lại bị hắn đẩy mạnh vào phòng, Trương Lão Hán quay đầu rời đi, Lâm Nam khóc không ra nước mắt, cúi đầu ngồi xuống trước ánh mắt của mọi người.

Kim Hoa lần lượt giới thiệu những người có mặt cho Lâm Nam, nhưng mà người có hơi nhiều, Lâm Nam nhớ không hết, Kim Hoa bảo cậu kêu ai thì cậu kêu theo.

“Là người nhà thằng sáu à?” Một âm thanh già nua vang lên, Lâm Nam biết, thằng sáu chính là Trương Lão Hán, hắn đứng thứ sáu trong nhà.

“Dạ.” Kim Hoa trả lời, lôi kéo Lâm Nam: “Chị dâu họ lại đây, đây là mẹ em, bác gái họ của anh họ.”

Bà cụ búi tóc, tóc hoa râm, mặc tà giác khấu tựa tựa đồ tang, vẻ mặt hòa nhã, nhưng con mắt trắng bệch, con ngươi cũng tối tăm, hình như không nhìn thấy gì nữa, bà cụ kéo tay Lâm Nam, tay khác lại sờ một vòng trên mặt Lâm Nam, cười tươi không dứt: "Không nghĩ tới, thằng sáu nhà ta lại có thể tìm được một đứa trẻ tốt thế này, nhưng mà có hơi gầy, bao nhiêu đứa rồi?"

Lâm Nam bị bà cụ hiền lành lôi kéo hỏi thế thì ngượng ngùng không nói nên lời, cúi đầu nhẹ giọng trả lời: "Chưa... Chưa có ạ."

Nụ cười của bà cụ vẫn không giảm, chậm rì rì nói: “Vậy thì con phải cố gắng rồi, tuổi thằng sáu cũng không nhỏ, con cố gắng sinh thêm vài đứa cho nhà họ Trương chúng ta, mẹ của bọn nhỏ mất sớm, hai đứa kia cũng không bớt lo, đều chạy vào thành phố sống, chờ sau này già rồi thì không có ai chăm sóc, nửa đời người xem như là mất trắng." Nói xong lại vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Nam: "Còn tốt, thằng sáu nhà ta có phúc lắm mới gặp được một người ngoan ngoãn như con, nhanh chóng, cho bác gái ta, có thêm thời gian thấy được mấy đứa cháu trai."

Lâm Nam bị nói đến rất xấu hổ, nam nữ già trẻ một phòng đều nhìn chằm chằm cậu cười, khiến cả người cậu giống như mọc gai, không có chỗ trốn, cậu vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kim Hoa.

Kim Hoa sợ cậu xấu hổ quá, vội chạy tới cứu tràng: "Mẹ, chắt trai của mẹ, mẹ thấy không biết bao nhiêu đứa chắt trai rồi, vậy mà còn nhớ thương đến cháu trai." Mọi người có mặt đều nở nụ cười.

"Đúng vậy, bà tổ, con thấy ông sáu cùng bà nhỏ đều trẻ và khỏe, sau này sẽ có rất nhiều đứa gọi bà là bà nội." Một cô gái mười mấy tuổi ở bên cạnh nói.

"Ha ha ha..." Đám người cười rộ lên, nhất thời trong phòng rất náo nhiệt, rõ ràng là tang lễ, nhưng Lâm Nam lại cảm thấy giống như một buổi tụ hội lớn.

Đêm đó, mọi người họ hàng ở xung quanh đều trở về nhà ngủ, còn họ hàng từ xa đến thì một người ở nhà này hai người ở nhà kia nghỉ ngơi, Kim Hoa sắp xếp cho Lâm Nam ở chung phòng với ba đứa con của mình, ba đứa chen chúc nhau một cái giường, Lâm Nam thì ngủ một cái giường, Kim Hoa vừa trải giường chiếu vừa nói: "Giường này hơi nhỏ nên chị dâu cứ nằm tạm, hai ngày này người đến rất nhiều, mấy người kia chơi mạt chược cả đêm đều không tìm được chỗ nằm ngủ đâu."

Lâm Nam vội vàng nói: "Vậy tôi chen chúc cùng tụi nhỏ, để bọn họ tới đây ngủ."

Kim Hoa cười nói: “Chị dâu cứ ngủ đi, không cần quan tâm bọn họ, chúng ta đến trước nên chiếm giường trước, còn bọn họ đến muộn, thì để bọn họ ngủ ở sô pha, sô pha cũng không cướp được, thì ngủ ngồi trên ghế."

Lâm Nam cực kỳ xấu hổ, lại không từ chối được, đành phải rửa mặt lên giường, Kim Hoa cũng đóng cửa đi ra ngoài, bọn nhỏ đã ngủ khò khè rồi, một mình Lâm Nam ngủ trên chiếc giường xa lạ, hôm nay không làm gì nên cũng không mệt mỏi quá, cậu nghe tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, lại lo lắng cho nhiều người không tìm được chỗ ngủ, một mình cậu chiếm một chiếc giường có vẻ không tốt lắm, nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới Trương Lão Hán đang làm gì? Cả ngày không nhìn thấy người, Lâm Nam lại không quen ai, nguyên ngày cũng chỉ nói được mấy câu với Kim Hoa, người khác vừa nói là cậu đã thẹn thùng mà cười theo, rất nhàm chán, rõ ràng khi ở nhà cũng chỉ có một mình, vậy mà không cảm thấy nhàm chán?

Lại nghĩ đến câu hỏi hôm nay của bác gái, hình như mọi người đều rất coi trọng chuyện con cái, vậy Trương Lão Hán thì sao? Hắn cũng muốn con sao? Năng lực của Trương Lão Hán cậu là người rõ nhất, nhưng tại sao cậu lại không có thai? Có phải nguyên nhân là do cậu không?

Cậu hoàn toàn không phát hiện sự thay đổi của lòng mình, trước kia cậu luôn muốn cưới vợ sinh con, sau này đi theo Trương Lão Hán, cậu lại muốn sinh con cho Trương Lão Hán.

Đầu óc Lâm Nam suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thấy buồn ngủ, cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Cậu bỗng có hơi nhớ Trương Lão Hán, Trương Lão Hán cực khổ trong miệng Xảo Thúy, Trương Lão Hán giỏi giang trong miệng Kim Hoa, đều không rõ ràng bằng Trương Lão Hán nói bậy đầy miệng và cái ôm ấm áp trong trí nhớ, cậu cũng không biết mình bị gì, chỉ là rất nhớ Trương Lão Hán.

Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy một tiếng "Kẽo kẹt---" vang lên, cùng với tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, thần kinh của Lâm Nam chợt căng thẳng, là ai đây? Cậu vội nhắm mắt lại, hé ra một khe nhỏ nhìn xem.

Trong bóng đêm có một bóng đen cao lớn hơi gù đang chậm rãi đi tới mép giường Lâm Nam, nhìn bóng dáng kia là Lâm Nam đã biết, là Trương Lão Hán.

"Chú..." Lâm Nam lập tức vui vẻ trong lòng, cậu nhẹ nhàng kêu.

Trương Lão Hán hoảng sợ, hắn không ngờ cậu còn chưa ngủ, rồi cởi áo khoác lên giường, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?” Sợ đánh thức tụi nhỏ đang ngủ ở bên kia, hai người đè ép giọng nói xuống rất thấp.

“Ngủ không được.” Lâm Nam nói, nhích cơ thể qua bên cạnh nhường chỗ.

Trương Lão Hán xốc chăn lên chui vào, kéo Lâm Nam vào trong ngực, hương vị quen thuộc cuối cùng cũng khiến tâm trạng thấp thỏm cả ngày của Lâm Nam bình phục, Lâm Nam vùi đầu vào ngực Trương Lão Hán hít một hơi thật sâu, xoang mũi đều là hương vị của Trương Lão Hán, bộ dáng nhỏ này của cậu giống như đã bị ấm ức rất lớn.

"Nhớ tôi?" Trương Lão Hán hỏi, bóng đêm yên tĩnh khiến giọng nói của hắn càng trầm thấp, phong phú và ấm áp giống như một nắm đấm nhỏ đánh vào lòng của Lâm Nam, tim Lâm Nam đập thình thịch, Lâm Nam mượn bóng tối tăng thêm can đảm, hiếm khi gật đầu "Dạ." một tiếng.

Tim của Trương Lão Hán bị cậu làm cho tan chảy, hắn vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cậu, giọng nói khàn khàn: “Nếu không phải đang ở bên ngoài, thì bây giờ lão tử đã ** chết em rồi.”

Lâm Nam cũng bị hương vị trên người Trương Lão Hán làm cho say mê, mềm mụp ngoan ngoãn lên tiếng: "Dạ..."

“***.” Trương Lão Hán bị bộ dáng ngoan ngoãn của cậu làm cho cả người như được tiêm máu gà, máu sôi sùng sục.

"Chú nhỏ giọng thôi, tụi nhỏ còn ngủ..." Lâm Nam ngẩng đầu lên nói nhỏ.

Ánh trăng đúng lúc chiếu vào gò má trắng nõn đang giơ lên, vừa sáng vừa trắng giống như được phủ lên một lớp ánh sáng bạc màu trắng, Trương Lão Hán quyết định không nói chuyện nữa, hắn trực tiếp dùng cái miệng, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi non mềm kia.

Lâm Nam ngoan ngoãn ngửa đầu, hé môi nhận lấy sự xâm lân ngày càng sâu của Trương Lão Hán, nụ hôn dày đặc và dịu dàng kéo hai trái tim tới gần nhau hơn, đầu lưỡi quấn lấy nhau chơi đùa khiến sự rung động đánh sâu vào trái tim của hai người. Đây là lần đầu tiên Lâm Nam chủ động đáp lại Trương Lão Hán, Trương Lão Hán rất vui mừng, ngậm lấy hai cánh môi thịt vừa cắn vừa hút, tuy hắn không biết Lâm Nam được ai chỉ bảo mà chợt thông suốt, nhưng hắn vẫn rất vui khi thấy cậu thay đổi.

"A... Không... Không được... Sẽ đánh thức tụi nhỏ..." Lâm Nam nghẹn đến mức hai má đỏ bừng, đẩy Trương Lão Hán ra, hôn xuống nữa là sẽ mất khống chế.

Trương Lão Hán thở dài, khoảng thời gian này Trương Tiểu Hán chưa từng bị ấm ức đang dựng đứng giống như một tên ngốc, đỉnh đầu còn có chất lỏng trong suốt, mới nãy còn nghĩ giây tiếp theo có thể nhìn thấy em gái nhỏ thân yêu, kết quả lại không như mong muốn.

Trương Lão Hán thở dài, cũng biết thời gian và địa điểm không thích hợp, bàn tay chui vào quần Lâm Nam, đi xuống dưới thân Lâm Nam tìm kiếm: "Lão bảo bối cứng rồi, tiểu bảo bối của em có cứng không? "

Lâm Nam không trốn mà để Trương Lão Hán bắt lấy điểm yếu, dương v*t nhỏ thẳng tắp cũng cứng ngắc, vết chai trên tay Trương Lão Hán sờ vào côn th*t nhỏ suýt bắn, hơi thở Lâm Nam tăng thêm, tuy cậu rất muốn, nhưng cậu vẫn nhớ đây là nhà của người khác, hơn nữa hai người là tới vội về chịu tang, nếu bây giờ làm chuyện này thì sao mà được.

Lâm Nam kẹp chặt hai chân, kẹp tay Trương Lão Hán ở giữa hai chân: "Từ bỏ, tụi nhỏ sẽ tỉnh lại..."

"Haiz..." Trương Lão Hán thở dài, tay buông côn th*t nhỏ ra, bất đắc dĩ dùng tay cào bắp đùi của Lâm Nam, Lâm Nam bị hắn cào rất ngứa, tiếng cười mang theo tiếng thở gấp: "Đừng quậy, mau ngủ đi..."

Trương Lão Hán vẫn im lặng cào, tuy ở trong bóng tối không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng Lâm Nam vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt luôn vênh váo hống hách đã nhăn nhó lộ ra vẻ mặt ấm ức, trái tim vừa nhũn vừa mềm, cậu nắm lấy tay của Trương Lão Hán cách lớp quần, thấp giọng uyển chuyển nói: "Đừng quậy, trở về... trở về cho chú làm gì cũng được có được không?"

Trương Lão Hán không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn, hình như tấn công bằng tình cảm dịu dàng với Lâm Nam rất có hiệu quả, Trương Lão Hán không nói lời nào mà bò dọc theo bắp đùi, từ xoang mũi phát ra một giọng mũi không tình nguyện.

Lâm Nam chưa từng thấy Trương Lão Hán trẻ con như vậy, trái tim mềm thành một vũng nước, bàn tay trắng mềm cởi lưng quần của Trương Lão Hán, giọng nói không khỏi mang theo dỗ dành: "Đêm nay chỉ nhét vào trong mà ngủ có được không?"

Trương Lão Hán vẫn nín thin, nhưng bộ ngực phập phồng đã bán đứng cảm xúc kích động của hắn, Lâm Nam cười nhẹ một tiếng, gác một chân lên eo Trương Lão Hán giống như ở nhà, đem vùng kín nhắm vào lão bảo bối của Trương Lão Hán, giọng nói bất giác mang theo sự quyến rũ: "Chú... Đi vào, bé hoa hoa nhớ lão bảo bối của chú."

Trương Lão Hán đạt được mục đích trong khi cũng nghẹn đến cực hạn, không nói hai lời kéo quần Lâm Nam xuống, côn th*t cắm chính xác vào *** nhỏ khép kín.

Lâm Nam thỏa mãn ừ một tiếng, cậu dán sát vào người Trương Lão Hán, khiến côn th*t bự cắm vào càng sâu, hai người dán khít rịt với nhau, ôm nhau ngủ giống như ở trong thế giới nhỏ của bọn họ.

*Lời thì thầm của ê đít tờ: Đang tằng tằng 4 chương nên nghỉ 1 tuần xả hơi nhe mấy má, biết vì seo khum vì từ chương 18 đến 20 là ụ 3 chap liên tục đấy, não tui cần phải nghỉ ngơi mấy bà ơi =)))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.