Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt khó đoán rồi nói khẽ: "Xuống đi."
Lâm Miểu cò kè mặc cả, "Vậy cậu không được trừ tiền tớ."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, "Không xuống thật à?"
Lâm Miểu: "Không trừ tiền thì tớ mới xuống......"
Còn chưa nói hết thì Hoắc Dữ Xuyên đã đưa tay đè cậu nằm sát ngực mình, "Vậy cứ ngủ thế này đi."
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu nằm trên ngực Hoắc Dữ Xuyên cả đêm, tức đến nỗi suýt mất ngủ.
Keo gì mà keo dữ vậy, thà bị đè chứ không chịu mất một trăm tệ sao?!
Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu thức giấc thì Hoắc Dữ Xuyên đang rửa mặt trong phòng tắm.
Lâm Miểu đoán hắn bị đè cả đêm ngủ không ngon nên mới dậy sớm như vậy.
Đáng đời, Lâm Miểu ôm chăn trở mình --- Đây là kết cục dành cho đồ keo kiệt đó.
Trong giờ học, Lâm Miểu nhìn thầy Toán giảng bài trên bục như thường lệ rồi hỏi thầm Tưởng Nhạc Minh bên cạnh, "Cậu nghĩ thầy Dư có thích đi làm không?"
Tưởng Nhạc Minh cũng nói như cậu: "Ai lại thích đi làm chứ?"
Hắn liếc nhìn thầy giáo rồi nói nhỏ: "Thầy ấy giảng bài hời hợt ghê, chắc chỉ ước cho mau hết giờ thôi."
Lâm Miểu: "Chắc thầy ấy không thích dạy mà thích......"
Tưởng Nhạc Minh: "Thích gì?"
Lâm Miểu khựng lại, cảm thấy không tiện nói chuyện riêng tư của người khác nên đành phải nói: "Chẳng biết nữa."
Tưởng Nhạc Minh cũng không để ý mà nằm bò ra bàn than vãn: "Sao chưa tan học nữa, đói chết đi được."
Lâm Miểu cũng đói, nhưng nhớ tới bốn ký thịt còn nợ Hoắc Dữ Xuyên thì thở dài não nề, quyết định trưa nay sẽ ăn rau.
Điện thoại trong ba lô rung lên, Lâm Miểu lấy ra xem, thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tới.
"Mấy giờ tan học? Để Tiểu Trịnh tới đón cậu."
Lâm Miểu khó hiểu, "Đi đâu thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Công ty."
Lâm Miểu mờ mịt hỏi: "Đến công ty cậu làm gì?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn ngủ trưa."
Lâm Miểu ngẩn ngơ, "Cậu có bao giờ ngủ trưa đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Tối qua ngủ không ngon."
Lâm Miểu nghĩ ngợi, "Vậy cậu trả lại một trăm tệ cho tớ đi."
Hoắc Dữ Xuyên: "Trong lòng cậu chỉ có tiền thôi à?"
Lâm Miểu: "Chứ sao nữa?"
Hồi lâu sau Hoắc Dữ Xuyên mới trả lời: "Được thôi."
Lâm Miểu tìm lại được một trăm tệ hết sức vui vẻ, "Vậy ăn trưa xong tớ sẽ đến."
Hoắc Dữ Xuyên: "Tới công ty ăn luôn."
Lâm Miểu: "Thôi, ở trường có căng tin mà."
Hoắc Dữ Xuyên: "Miễn phí."
Lâm Miểu: "Ừ, mười lăm phút nữa tan học đấy."
Mười lăm phút sau, Tiểu Trịnh xuất hiện ở cổng trường đón Lâm Miểu đến công ty.
Hắn bảo Lâm Miểu đi trước rồi lái xe vào ga ra.
Lâm Miểu gặp cha mình ở cổng chính.
"Con trai?" Lâm Kiến Hưng mặc đồng phục bảo vệ, đon đả hỏi, "Sao con lại tới đây?"
Lâm Miểu đáp: "Con đến tìm Hoắc Dữ Xuyên."
Nghe xong Lâm Kiến Hưng kéo cậu lại nói: "Đúng lúc lắm, con bảo Tiểu Hoắc trả lại thẻ ngân hàng đi."
Lâm Miểu thắc mắc: "Sao thế ạ?"
Lâm Kiến Hưng: "Để cha giữ cho."
"Không được." Lâm Miểu không đồng ý, cha cậu mà có tiền e là lại bị người ta lừa sạch cho xem.
"Nhưng mỗi tháng con chỉ cho cha năm trăm," Lâm Kiến Hưng bất mãn nói, "Hút thuốc còn không đủ nữa."
Lâm Miểu: "Vậy hút ít thôi."
"Con đòi lại thẻ đi mà," Lâm Kiến Hưng cam đoan, "Cha không tiêu xài bừa bãi đâu."
Lâm Miểu vẫn nói: "Không được."
"Con......" Lâm Kiến Hưng thấy cậu không chịu nghe lời thì hừ lạnh, trở mặt thành một bảo vệ vô tình, "Muốn gặp Hoắc tổng à? Có hẹn trước không?"
Lâm Miểu: "Cậu ấy gọi con đến mà."
Lâm Kiến Hưng: "Có bằng chứng gì không? Giờ lừa đảo nhiều lắm."
Lâm Miểu lấy điện thoại ra cho ông xem tin nhắn, "Cậu ấy gửi cho con nè."
Lâm Kiến Hưng: "Không biết chữ."
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu nổi quạu: "Con sẽ bảo Hoắc Dữ Xuyên trừ lương cha!"
Lâm Kiến Hưng: "Trừ thì trừ, dù sao cũng đâu đưa tiền cho cha."
Lâm Miểu: "Cha!"
Cũng may Tiểu Trịnh đậu xe xong trở lại dẫn Lâm Miểu lên lầu.
Lâm Miểu vừa bước vào phòng Hoắc Dữ Xuyên đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.
Trên bàn đặt mấy hộp đồ ăn, Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh xem điện thoại, thấy cậu vào mới bóc đũa: "Ăn đi."
Lâm Miểu đấu tranh nội tâm một lát rồi chậm chạp đi tới, đau lòng nhìn mấy hộp cá thịt kia, khó xử nói: "Tớ đang giảm cân nên chỉ ăn chút xíu thôi."
"Tùy cậu," Hoắc Dữ Xuyên tỏ vẻ không quan tâm, chỉ nói thêm một câu, "Ăn chùa ngu gì không ăn."
Lâm Miểu lập tức nhịn không được --- Đúng vậy, ăn chùa ngu gì không ăn, có tốn tiền đâu.
Cậu tự nhủ thôi thì ngày mai hẵng giảm cân, hơn kém một ngày cũng chẳng khác gì.
Nghĩ vậy cậu chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm, vùi đầu ăn ngon lành.
Tiểu Trịnh đẩy cửa vào báo cáo lịch trình chiều nay với Hoắc Dữ Xuyên.
Lâm Miểu đang yên lặng ăn cơm thì nghe Tiểu Trịnh nói: "Bảy giờ tối nay đi ăn với Triệu tiểu thư."
Lâm Miểu ngẩng đầu lên, gắp một cọng rau rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Triệu tiểu thư là ai thế?"
Tiểu Trịnh trả lời thay Hoắc Dữ Xuyên: "Là đối tượng hẹn hò của Hoắc tổng."