Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 11: Thích gì?



Lâm Miểu hết sức khó xử, đành phải giả ngu, "Ồ...... Nhiều người thích cậu vậy sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững hỏi: "Thích tớ hay là thích ai?"

Lâm Miểu thành khẩn nói ngay: "Thích cậu đó."

Hoắc Dữ Xuyên liếc cậu một cái rồi đút tay vào túi đi tới trước, "Về thôi."

Lâm Miểu vội vàng đuổi theo, sau khi lên xe cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn thú nhận với Hoắc Dữ Xuyên: "Thật ra tớ đã cho người khác số của cậu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao thế?"

"Tớ không nhớ được số đã bịa," Lâm Miểu nói, "Nên lỡ miệng nói ra số của cậu."

Cậu chột dạ cam đoan: "Lần sau tớ không làm thế nữa đâu, tớ sẽ cho số của mình."

"Không cần," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Cho số của Tiểu Trịnh ấy."

"Hả?" Lâm Miểu nhìn Tiểu Trịnh đang lái xe phía trước, "Vậy có được không?"

Tiểu Trịnh: "Cứ cho số của tôi đi, tôi có nhiều điện thoại lắm."

Nhiều điện thoại? Lâm Miểu tò mò hỏi: "Anh có mấy cái?"

Tiểu Trịnh: "Một cái của tài xế, một cái của vệ sĩ, một cái của trợ lý......"

Trong đầu Lâm Miểu chợt hiện ra cảnh Tiểu Trịnh đeo điện thoại đầy mình đi khắp nơi. Cậu ngơ ngác quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên, "Nhiều số vậy cậu có phân biệt được không?"

Hoắc Dữ Xuyên đáp tỉnh bơ, "Tớ chỉ lưu một số thôi."

Tiểu Trịnh: "Đúng vậy, Hoắc tổng chỉ lưu một số thôi."

Lâm Miểu tìm số Tiểu Trịnh trong điện thoại của mình, "Vậy số tôi lưu thì sao?"

Tiểu Trịnh: "Cũng giống Hoắc tổng."

Lâm Miểu nghĩ ngợi, "Hình như cho người khác không ổn lắm đâu?"

Tiểu Trịnh lại đọc một dãy số.

Lâm Miểu hỏi: "Đây là số gì thế?"

Tiểu Trịnh: "Bán bảo hiểm."

Lâm Miểu: "......" Hả, anh còn làm thêm nghề này nữa sao?

Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu đến "Mạc Sắc" thì ngoài cổng dán một thông báo to đùng, trên đó ghi "Cấm xin số nhân viên phục vụ".

Lâm Miểu nghĩ ông chủ Hạ quả là người tốt, giải quyết vấn đề nhanh thật.

Từ đó trở đi rất ít người xin số Lâm Miểu, lâu lâu chỉ có một hai kẻ "biết luật mà còn phạm luật", mới nói mấy câu đã bị bảo vệ đột ngột xuất hiện kéo đi.

Lâm Miểu cứ thế làm thêm ở đây, ban ngày đi học, ban đêm có rảnh thì đến, tan ca lại về Thịnh Đình làm gối ôm cho Hoắc Dữ Xuyên.

Cậu từ từ dành dụm tiền, cũng dần quen với sự ôm ấp của Hoắc Dữ Xuyên, mới đầu còn ngại ngùng nhưng về sau đã thành thói quen.

Anh em tốt thôi mà, ngủ chung cũng đâu có sao, huống hồ Hoắc Dữ Xuyên còn trả tiền nữa. Trời lạnh hai người ôm nhau ngủ cũng rất ấm.

Cậu không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ, cũng không ngờ hai năm lại trôi qua nhanh vậy.

Chớp mắt cậu lại tăng thêm bốn ký.

Không hỏi được cách giảm cân từ Hứa Nguyệt, cậu định lát nữa tan ca sẽ hỏi Tiểu Trịnh.

Dì Trần nấu ăn ngon thế mà Tiểu Trịnh không hề mập, chắc là biết cách giảm cân......

Nhưng sau đó cậu sực nhớ ra Tiểu Trịnh nói sáng nào mình cũng chạy bộ tám cây số.

Lâm Miểu lập tức cảm thấy hai chân bủn rủn.

Cậu lơ đễnh va phải một nhân viên phục vụ đi tới từ phía đối diện, đụng đổ khay rượu trên tay người ta.

"Xin lỗi......" Lâm Miểu rối rít nói rồi phụ giúp thu dọn ly rượu rơi xuống đất.

Ánh đèn hơi tối nhưng không hiểu sao Lâm Miểu cảm thấy người trước mắt khá quen.

Người này cũng đeo khẩu trang như cậu, che kín nửa mặt nên nhất thời cậu không nhận ra được.

"Xin lỗi, tôi sơ ý quá......"

Người kia lắc đầu, dọn dẹp xong thì bỏ đi.

Lúc tan ca, Lâm Miểu vào phòng thay đồ, vừa vén màn đi ra thì bắt gặp người đêm nay mình đụng trúng cũng đi vào phòng nghỉ.

Lâm Miểu lúng túng không biết làm sao, hấp tấp kéo màn lại như ăn trộm.

Qua khe màn, cậu thấy người kia tháo khẩu trang rồi lấy kính ra đeo lên.

Lâm Miểu giật nảy mình --- Đây không phải thầy Dư dạy toán sao?!

Hèn gì vừa thấy anh cậu đã muốn trốn ngay, chỉ sợ anh khảo bài mình thôi!

Tối hôm đó trước khi ngủ, Lâm Miểu đếm lại tiền tiết kiệm của mình rồi hài lòng chui vào chăn, còn chủ động rúc vào ngực Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn đắp kín cho cậu.

"Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu ngập ngừng nói, "Hôm nay đi làm tớ đã thấy một người."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chỗ Hạ Tòng Sơn sắp phá sản hay sao mà cậu chỉ thấy mỗi một người thôi vậy?"

Lâm Miểu: "......"

"Không phải," Lâm Miểu giải thích, "Ý tớ là người quen ấy."

Nhưng ngẫm lại hình như không đúng lắm, Hứa Nguyệt cũng là người quen, thế thì đâu phải một người.

Hoắc Dữ Xuyên quay đi, bả vai run run như đang nín cười.

Rõ là hắn cố ý mà! Lâm Miểu hậm hực nói: "Là người quen ở trường tớ."

Hoắc Dữ Xuyên quay mặt lại, "Ừ, rồi sao nữa?"

Lâm Miểu hơi nguôi giận, "Nhưng tớ cứ thấy là lạ."

Hoắc Dữ Xuyên: "Lạ chỗ nào?"

"Nhìn anh ấy đâu có nghèo," Lâm Miểu nói, "Sao lại đến đó làm chứ?" Thầy dạy toán của họ toàn mặc đồ hiệu, nhìn là biết không rẻ, nghe nói nhà rất giàu, có người nói anh là bà con của hiệu trưởng nữa.

Hoắc Dữ Xuyên: "Chắc họ thích đi làm."

Lâm Miểu: "Làm gì có ai thích đi làm chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải cậu cũng thích à?" Hồi trước còn nũng nịu chơi xấu đòi đi cho bằng được.

Lâm Miểu cãi lại: "Tớ đâu có thích, tớ chỉ muốn kiếm tiền thôi."

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn cậu, "Vậy cậu thích gì?"

Lâm Miểu đáp ngay: "Thích tiền!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên tắt đèn ngủ, "Hôm nay về trễ, trừ một trăm."

Lâm Miểu cảm thấy như trời đất sụp đổ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.