Nếu như có thể lựa chọn thì Micky chỉ muốn nhanh chóng ứng phó xong cái nhiệm vụ này rồi trở về nộp việc.
Nhưng sau khi Micky cẩn thận suy nghĩ, hắn phát hiện mình không thể qua loa cho xong chuyện cái nhiệm vụ này được.
Nguyên nhân là vì nhiệm vụ mà "Hệ Thống" đưa ra là sống sót ba ngày.
Sau bài học kinh nghiệm lần trước, Micky phát hiện tuy rằng "Hệ Thống" muốn g·iết c·hết hắn nhưng không biết tại sao lại chỉ có thể đưa ra những thông tin và ám chỉ sai trong thông tin nhiệm vụ, để Micky, cái tên ký chủ này đưa ra lựa chọn sai, chứ nhiệm vụ đưa ra lại không hề hãm hại được hắn.
Nếu là vậy thì nhiệm vụ "Sống Sót Ba Ngày" này cần phải suy nghĩ thật cẩn thận lại mới được.
Ẩn núp trong trung tâm thu dung số 44 cũng có thể sống sót ba ngày, rời khỏi trung tâm thu dung tìm một chỗ để ẩn nấp cũng có thể sống sót ba ngày, cái này nghe qua không giống là một nhiệm vụ có độ khó cao, hoàn toàn không hợp với tác phong của "Hệ Thống".
"Nói cách khác rắc rối đang đuổi theo mình……"
Đây là câu trả lời mà Micky rút ra được.
Thay vì ngồi chờ c·hết chi bằng chủ động t·ấn c·ông, phải làm rõ rốt cuộc là như thế nào mới có đối sách được.
"Đại ca, nhị ca, bọn chúng đang ở dưới tầng hầm phía trước đấy." Tóc vàng chỉ vào vị trí của một tòa nhà bỏ hoang ở phía xa nói với hai người.
Tóc vàng vừa muốn xông lên trước dẫn đường thì đã bị Micky túm trở lại, Micky nói với cả hai: “Tiếp theo thì một mình ta đi thôi, hai người cứ trở về đi.”
Đầu gai lập tức sốt ruột nói: "Không được! Ta đi với mày còn có thêm người hỗ trợ, nhỡ hai người kia ra tay với mày thì làm sao?"
Tóc vàng theo sát gật đầu: "Đúng đúng! Để ta về gọi hết huynh đệ qua, mình nhiều người thế còn sợ có hai người bọn chúng à?"
Nói đến đây tóc vàng cũng ý thức được có lẽ mình đã bị lừa rồi, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Mẹ nó chứ! Hắn còn dám lừa ta đây, phải gọi huynh đệ qua xử lý bọn hắn mới được!"
Micky xua xua tay, lấy một khẩu súng ngắn trong người ra rồi cười nói: “Không cần đâu, một mình ta là xử lý được rồi. Hơn nữa vụ này liên quan đến dị thường, bọn mày lại không có kinh nghiệm xử lý.”
Cả hai người nhìn thấy khẩu súng ngắn trên tay Micky thì ánh mắt đều ngây dại ra, một lúc lâu Đầu gai mới nghiến răng nói: "Thôi được rồi, vậy thì bọn ta ở đằng sau đợi mày, nếu nửa tiếng mà mày chưa ra thì bọn tao sẽ dẫn người đến tìm mày."
Micky cười cười: “Đáng lẽ ra mày nên báo cảnh sát thì hơn, nếu ngay cả tao còn bị chuyện gì thì không phải là chỉ cần nhiều người là giải quyết được đâu.”
"Được rồi, hai đứa trẻ đó có lẽ đang gặp nguy hiểm rồi, tụi mày lui về trước đi."
Đầu gai nhìn khẩu súng trên tay Micky rồi nhìn lại Micky, cứ như đang nhìn một người ở một thế giới khác vậy, cuối cùng hắn chỉ mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, kéo theo tóc vàng đi về.
Đợi đến khi hai người đi xa rồi, tóc vàng mới nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, nhị ca mình làm có được không đấy? Có thật sự không cần ta đi gọi huynh đệ đến à?"
Đầu gai thở dài, móc một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm: "Không biết, nhưng mà……"
Tóc vàng thấy vẻ mặt của Đầu gai có chút phức tạp thì khó hiểu hỏi: "Đại ca, nhưng cái gì cơ?"
Đầu gai hút mạnh một hơi thuốc, đem cái điếu thuốc đã cháy một nửa còn lại ném xuống đất rồi dùng chân giày vò:
"Năm đó Nhị Lương bọn họ bị đám chó săn bắt đi, chính một mình hắn đã đi g·iết hết đám chó săn đó, một đường xách đầu đám chó săn đó bắt đám người chó hoang phải thả người, nhìn thấy Nhị Lương b·ị t·hương nghiêm trọng, liền đem mình bán cho Tòa Án Thu Dung lấy tiền cho Nhị Lương trị bệnh."
"Hắn làm được hay không thì tao không biết, nhưng tao biết chỉ cần hắn nổi điên lên thì người cả cái khu nhà ổ chuột này cho hắn xách dép còn không xứng."
………………
Micky cầm súng cẩn thận đi đến cửa vào tòa nhà bỏ hoang, không vội vàng đi vào, mà cẩn thận nhìn một lượt những dấu chân lộn xộn trên mặt đất.
"Tổng cộng sáu người?"
Dấu chân của hai đứa trẻ rất dễ phân biệt, chỉ là hơi có chút hời hợt.
Bốn dấu chân còn lại thì có chút kỳ quái.
Trong đó có hai dấu chân xét theo hình dáng thì là một nam một nữ, chiều cao khoảng một mét bảy lăm, nhưng bước chân của hai người này thì bước chân lại có hơi nhỏ, đặc biệt là bước chân của người nữ nhìn vào thì đã thấy có sự căng thẳng và gò bó rồi.
Mà hai dấu chân còn lại thì hoàn toàn khác biệt, sải chân rất rộng.
Micky nhíu mày suy nghĩ một lát, phác thảo ra vị trí của sáu người trong đầu, trong khoảnh khắc não đã bù ra một hình ảnh.
Hai nam nhân cầm súng ở phía sau khống chế, một nam nhân dẫn theo hai đứa trẻ đang suy yếu đi về phía sâu bên trong, còn nữ nhân thì liên tục nhìn về phía sau, sợ hãi mà gò bó từng bước xin tha.
“Nếu là vậy thì chắc có khả năng thắng, hy vọng là khả năng bắn súng của mình không bị mai một.”
Micky kiểm tra lại đạn trong hai khẩu súng ngắn, một khẩu cầm trên tay một khẩu nhét phía sau lưng rồi lặng lẽ lẻn vào bên trong tòa nhà bỏ hoang.
Theo cầu thang từng bước xuống dưới, gara để xe dưới tầng hầm trống trải dần không còn chút ánh sáng nào, chỉ có một ngọn lửa đang dao động ở đằng xa.
Tiếng chửi bới và tiếng khóc lóc như trong dự kiến cũng không xuất hiện, tầng hầm dưới đất tĩnh mịch chỉ có một loại âm thanh lạo xạo quái dị từ trong chỗ sâu vọng lại, giống như có một thứ gì đó trơn trượt, nhớp nhúa đang nhúc nhích vậy.
Bẹp!
Bẹp!
Micky càng đi vào sâu thì mùi mốc đặc trưng của tầng hầm dưới đất càng nồng nặc hơn, nhưng dần dần Micky phát hiện tình hình có gì đó không đúng rồi.
Trong cái mùi mốc này lại còn có một vị gỉ sắt tanh ngọt.
Đó là mùi của máu.
"Tiêu!"
"Tiêu!"
Bỗng hai tiếng gầm rú thê lương vang lên, thiếu chút nữa làm cho Micky đang hành động bí mật giật mình mà bóp cò súng.
Hai âm thanh này không giống tiếng người, mà giống như một chiếc radio cũ mà loa đã b·ị đ·âm thủng, chứa đầy những tiếng ồn điện từ chói tai.
Micky điều chỉnh nhịp thở của mình, tay nắm chặt khẩu súng, chậm rãi tựa vào tường rồi thò đầu nhìn ra phía sau góc cua cuối cùng, nhưng những thứ tiếp theo mà hắn thấy lại khiến cho đầu óc của Micky trong phút chốc trở nên trống rỗng!
Hai đứa trẻ bị dây điện màu đen quấn chặt vào cột, mặt đần ra, nước dãi chảy ròng ròng.
Hai người lớn một nam một nữ thì cơ thể giống như là bị thứ gì đó cưỡng ép kéo dài ra rồi cùng nhau quấn chặt thành hình một ký hiệu giống như con chim, thân thể vỡ nát lộ ra những đoạn xương trắng xóa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, miệng bọn họ vẫn còn đang há hốc mà rên rỉ.
Mà ở phía trước bọn họ, hai bóng người có đầu giống như cái loa đang quỳ trước mặt bọn họ mà phát ra những tiếng thì thầm.
Đây cứ như là một hiện trường nghi thức tà ác, âm thanh cổ quái vang vọng trong lòng đất, làm cho cảm xúc vốn đã căng thẳng của Micky càng thêm kích động.
Micky trốn ở trong góc, tim bắt đầu đập loạn xạ, não thì trống rỗng, trong đầu chỉ có thôi thúc muốn rút súng ra b·ắn c·hết hai cái thứ quỷ quái kia!
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh lại!
Đây chỉ là dị thường thôi, không có gì phải kinh ngạc cả,…
Hít sâu vài hơi, Micky cuối cùng cũng khôi phục lại khả năng suy nghĩ. Xoa thái dương, đem cái cảm xúc kỳ lạ kia quẳng ra khỏi đầu.
Bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra mình, có lẽ đây là một cơ hội tốt!
Micky hết lần này đến lần khác xác nhận hai thứ quỷ quái đầu loa kia không có dấu hiệu quay đầu nhìn về phía sau, hắn hít một hơi thật sâu rồi nín thở, từ từ nhích về phía sau bọn chúng.
Đã quá lâu rồi không có cầm súng, Micky cũng không chắc ở khoảng cách này mình có bắn trúng không.
Nhưng khi Micky từ từ tiếp cận đến gần thì hắn lại nghe được hai thứ quỷ quái đó đang nói cái gì.
“Tỉnh lại đi… linh hồn… vĩ đại…… ở dị giới!”
Đồng thời Micky bỗng chốc tinh thần có chút hoảng hốt, cứ như là có cái gì đó ở đằng xa đang gọi mình, bên trong cơ thể hình như là có cái gì đó bị móc nối lên, hắn cảm giác bên trong cơ thể mình có thêm một thứ gì đó!
Đó là một thứ mềm mại, dài……
Xúc tu!
Bùm!
Một tiếng súng nổ vang vọng ở dưới tầng hầm, đánh gãy cái nghi thức của hai cái đầu loa.
Micky hoảng hốt khôi phục lại lý trí, hắn ngây ngốc nhìn vào ngón tay bóp cò của mình.
C·hết tiệt!
Vừa nãy mình sao vậy, sao lại c·ướp cò rồi……
Rất nhanh thì Micky đã không còn thời gian để nghĩ mấy thứ này nữa, vì hắn đã thấy hai cái đầu loa đã xoay người nhìn về phía mình rồi.