Dưới mệnh lệnh của Leon, Micky bất đắc dĩ quay về ký túc xá tắm rửa thay quần áo rồi mới đến được phòng bảo vệ, Leon cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc là có chuyện gì, dù sao thì cứ bảo hắn đến nhanh là được rồi.
"Tên Leon này rốt cuộc là muốn làm gì?"
Micky khó hiểu mở cửa ra thì lại thấy cái núi tài liệu mà tám trăm năm cũng viết không xong của Leon đã được dọn sạch sẽ, Leon đang bưng cà phê ngồi trước bàn làm việc, còn trên ghế sofa bên cạnh thì lại có hai người đến từ Tòa Án Thu Dung đang ngồi đó.
Mí mắt của Leon giật giật nhìn Micky, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể giữ được vẻ bình tĩnh, hắn nhìn Micky giới thiệu: “Hai vị này là thanh tra đến từ Tòa Án Thu Dung, cô Trần Huệ Vân và thanh tra Lưu Tần Chí, bọn họ có vài lời muốn nói với ngươi.”
Micky nhìn Leon với vẻ mặt như muốn bóp c·hết mình mà đầu óc thì đầy dấu chấm hỏi, hắn lại chọc giận tên sát tinh này ở chỗ nào nữa rồi?
Nhưng mà vẫn còn tâm trạng mà nghiến răng nghiến lợi thì có nghĩa là hai người này không phải là phiền phức nhỉ?
Trái tim vốn dĩ đang thấp thỏm của Micky liền được đặt trở lại vào trong bụng, hắn thoải mái ngồi xuống ghế sofa trước mặt hai người rồi lịch sự hỏi: “Xin hỏi hai vị tìm ta có chuyện gì?”
Tòa Án Thu Dung là cấp trên của trung tâm thu dung, đến Leon mà nhìn thấy hai người kia cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thì Micky tự nhiên cũng nên lịch sự hết mức có thể.
Lưu Tần Chí trước tiên quay đầu nhìn Leon, thấy Leon đang vừa uống cà phê vừa nhìn xấp tài liệu trống trơn ở trên bàn mà không có ý định rời đi, hắn vừa định mở miệng nói thì đã bị Trần Huệ Vân lên tiếng trước.
“Chào nhân viên cấp C Micky, ta là Trần Huệ Vân, màn trình diễn lúc nãy của ngươi… Ừm, rất ấn tượng.”
Với lượng từ vựng của Trần Huệ Vân vậy mà lại không tìm ra được một câu khen ngợi nào cho phù hợp, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng từ “ấn tượng” để hình dung mà thôi.
Lưu Tần Chí cũng không tiện đuổi Leon đi, quay đầu lại gật đầu với vẻ mặt vô cảm: “Ta thấy rất tốt, ngươi rất phù hợp với con đường Giám Ngục, có vẻ như ngươi có thể nhanh chóng nắm được năng lực trong thời gian ngắn như vậy cũng không phải là sự trùng hợp.”
Micky gãi đầu khiêm tốn nói: "Ngài quá khen rồi, ta chỉ là bình thường thôi.”
Bình thường sao?
Leon đang cúi đầu gân xanh nổi lên ở trên trán.
Trần Huệ Vân im lặng một lát rồi trực tiếp chuyển chủ đề: "Ừm, chúng ta đến đây tìm ngươi là muốn hỏi gần đây ngươi có nhiệm vụ gì không, bên này có một nhiệm vụ cần đến Giám Ngục cấp bậc 9 phối hợp, cho nên mới đến hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
Leon bên kia chỉ hận không thể vểnh tai lên mà nghe.
Nhưng mà Micky nghe thấy bốn chữ “cần đến hỗ trợ” đầu óc liền vang lên tiếng còi báo động!
Nhiệm vụ của “Hệ Thống”!
Trong lời miêu tả của những nhiệm vụ trước đây của "hệ thống” liên tục nhấn mạnh Micky nên trì hoãn việc giúp đỡ Trần Thần thăng cấp, có lẽ là có liên quan đến chuyện này!
Trước đây Micky vẫn còn nghi ngờ, Trần Thần thăng cấp thì có liên quan gì đến hắn chứ?
Tại sao việc Trần Thần thăng cấp lại liên quan đến sống c·hết của hắn?
Hơn nữa là “hệ thống” vẫn muốn lừa hắn ở lại trong trung tâm thu dung số 44……
Bây giờ cộng thêm hai người đến từ Tòa Án Thu Dung kia nữa thì Micky cũng đã hiểu rõ được một vài chuyện rồi. Nếu hắn không có chuyện gì thì chắc chắn sẽ bị hai người kia bắt buộc phối hợp để mà làm một cái nhiệm vụ gì đó, cái nhiệm vụ này thì tuyệt đối rất nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể toi mạng được.
E rằng muốn hoàn thành cái nhiệm vụ này, có thể cần đến sự giúp đỡ của Trần Thần sau khi thăng cấp.
Trải qua mấy lần đấu trí với hệ thống thì Micky cũng dần dần biết được bản chất của "hệ thống”.
Cái nhiệm vụ này tuyệt đối không thể tham gia!
Micky không cần suy nghĩ đã ngay lập tức lộ ra một vẻ mặt áy náy và tiếc nuối: “Thật xin lỗi, ta đã đồng ý với đội trưởng của một đội thanh lý rồi, làm giá·m s·át cho việc thăng cấp lên 8 của hắn, hai ngày tới chúng ta cũng sẽ phải rời khỏi trung tâm thu dung số 44.”
Kỳ thực dù có chuyện này hay không thì Micky cũng phải ra ngoài một chuyến, hắn cũng cần phải giải quyết luôn chuyện của hệ thống con nữa chứ, mà mấy hôm nay Micky cũng đã có mục tiêu rồi.
Nghe thấy Micky từ chối thì cả Lưu Tần Chí và Leon đều nhíu mày, Lưu Tần Chí nhìn Micky hỏi: “Ngươi mà còn không thèm hỏi thử lần này là nhiệm vụ gì nữa hay sao? Ta có thể đảm bảo cho an toàn của ngươi trong nhiệm vụ lần này, hơn nữa lần này còn tính là công huân của Tòa Án Thu Dung đó, người khác còn muốn làm mà không được đấy.”
Leon cũng thầm nghĩ: Ít ra thì cũng nên hỏi thử lần này là nhiệm vụ gì đi chứ!
Nhưng Micky rất kiên quyết, hắn nói: “Thật sự xin lỗi, ta đã đồng ý với người ta rồi, chuyện này đối với hắn rất quan trọng, ta cũng không muốn phụ lòng hắn."
Lưu Tần Chí nhìn Micky kỳ lạ, hỏi: "Ngươi là s·ợ c·hết sao?"
Micky cũng khó hiểu hỏi ngược lại: “Ta cũng không phải s·ợ c·hết, chỉ có điều có thể cho ta biết vì sao mà lại cần một tên cấp bậc 9 như ta đến giúp đỡ vậy? Với một thực lực như ta thì cũng giúp không được gì nhiều mà nhỉ?”
Trần Huệ Vân ở bên cạnh cười dịu dàng một tiếng: “Việc này cũng có gì là không thể nói đâu."
“Hai chúng ta làm nhiệm vụ ngoại cần bên ngoài, bỗng nhiên lại tiếp nhận một nhiệm vụ tạm thời, mà nhiệm vụ này thì cần một Giám Ngục cấp bậc 9 để dùng một vật phẩm dị thường, do đột ngột nhận được nhiệm vụ này nên chúng ta không thể nào điều Giám Ngục từ Tòa Án Thu Dung qua kịp để giúp đỡ nên lúc thấy ngươi mới đến đây đề xuất xem sao.”
Nói đến đây Trần Huệ Vân lại ngăn hành động định mở miệng nói chuyện của Lưu Tần Chí rồi lại tiếp tục nói với Micky: “Không sao, đây không phải là một bước nhất thiết phải có, không cần dùng nó cũng được. Thời gian vẫn còn rất sớm mà, trước khi đi làm nhiệm vụ vẫn còn một khoảng thời gian để chúng ta tự mình gọi Giám Ngục đến được mà, ngươi có thể làm những gì mà mình muốn."
Có lẽ cũng đã cảm thấy được thái độ không muốn làm của Micky mà Trần Huệ Vân rất lý trí mà không để Lưu Tần Chí gây khó dễ cho Micky.
Micky cũng bày tỏ lòng cảm ơn của mình từ sâu thẳm trái tim: “Cảm ơn sự thông cảm của ngài."
Trần Huệ Vân đứng dậy gật đầu với Leon đang đứng nghe lỏm bên cạnh: "Nếu đã thế thì ta cũng không làm phiền hai người nữa, hai chúng ta trước tiên ở lại trung tâm thu dung số 44 để nghỉ ngơi, đợi thêm một khoảng thời gian thì người kia đến rồi chúng ta sẽ rời đi sau."
Leon thì như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười ngẩng đầu lên nói: "Hai vị cứ tự nhiên, ta đã sắp xếp phòng ở xong rồi.”
Đợi đến khi Trần Huệ Vân hai người đã rời đi rồi thì Micky và Leon cùng nhau thở phào một cái.
Mặc dù "hệ thống" này có lừa bịp thật, nhưng với những lời nhắc nhở kia thì chưa lần nào khiến hắn thất bại, cái nhiệm vụ của hai người này rốt cuộc là cái quái quỷ gì Micky không hề quan tâm chút nào, nếu như có thể thì hắn hoàn toàn không muốn có liên quan đến hai người bọn họ một chút nào cả.
Cả văn phòng rơi vào tĩnh mịch trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mãi một lúc lâu Leon mới thong thả nói: "Ngươi dám chơi cái trò tàn sát ở trước mặt người của Tòa Án Thu Dung thì cũng thật là to gan a, đúng là ngươi không hề sợ cái việc chúng ta ở phòng bảo vệ này bị người ta kiện sao?"
Micky lúc này mới nghĩ lại việc lúc mình ở trong khoang thu dung đúng là có hơi lố thật, hắn xấu hổ cười to ha ha: “Không phải do ngài bảo ta trình diễn sao?"
Leon á khẩu nói không ra lời, đợi một lúc lâu mới đổi chủ đề khác: “Thôi chuyện đó để sau hẵng nói, ngươi đã từ chối khéo léo là chuyện rất thông minh đấy, chứ nếu ngươi mà trong chốc lát nổi lên hứng mà nhận lời bọn họ thì……”
Micky sững sờ ra, trong lời nói của Leon lại có chuyện khác nữa sao.
Hắn hỏi: “Đội trưởng, chẳng lẽ ngài lại phát hiện ra gì sao?”
Leon gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không biết nói như nào, chỉ là hành động của hai người kia có chút quái dị, lúc trước thì ta cứ tưởng là bọn họ đến đây để mà điều tra mấy vụ thất bại thu dung gần đây, nhưng mà nhìn bây giờ lại không giống nữa."
"Ngươi không rõ đó thôi, thật ra bọn họ đã đến được hai ngày rồi, trong khoảng thời gian này cho ta có cảm giác như là bọn họ đang tìm hiểu trung tâm thu dung, nhưng mà ta cũng chẳng biết được là bọn họ đang điều tra chuyện gì……”
Tim của Micky chợt đập mạnh, hắn vẫn còn nhớ rõ mấy lời mà Yazidi nói với mình trước lúc rời đi, vội vàng hỏi: "Đội trưởng, trung tâm thu dung mình sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Leon suy tư một lúc lâu rồi lắc đầu: “Có lẽ không đâu, hình như cũng không phải là nhắm vào mình, nhưng ngươi vẫn nên nhanh chóng cùng với Trần Thần đi ra ngoài đi, ta có một linh cảm không tốt về nhiệm vụ lần này của hai người đó."
Micky ngẩng đầu lên nhìn Leon thì đã thấy hắn chậm rãi đặt tay lên trước tim rồi dùng giọng trầm trầm nói.
"Ta có một dự cảm không lành, hình như sắp xảy ra chuyện rồi.”