Từng dòng tin hiện lên trước mắt, đáng tiếc là Micky đã không thấy những thứ này rồi, hắn đã bị lấp đầy bởi cơn thịnh nộ, túm lấy xiềng xích Ai Oán đập đi đập lại xuống đất.
Xiềng xích Ai Oán dường như cũng nhận thấy là không thể tiếp tục gây ảnh hưởng đến cảm xúc của Micky nữa rồi nên đã trực tiếp ngắt kết nối gợn sóng tinh thần, thậm chí còn trực tiếp thả lỏng cơ thể tùy ý để Micky giày vò.
"Ờm… Đội trưởng Lý, ta nghe nói là ngài đã từng thẩm tra hắn rồi đúng không?"
Tống Nghị thấy hai đứa cháu của mình đều đã b·ất t·ỉnh, cảm xúc lo lắng trong lòng cuối cùng cũng dịu đi khá nhiều, nhưng cái vẻ mặt đầy thịnh nộ của Micky lúc này lại khiến cho tim của hắn treo lên lại.
Leon nhìn Micky trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Hắn lên cơn phát điên thì không liên quan gì đến ta, ta xưa nay không dùng hình."
Lão Hà thấy ánh mắt của Tống Nghị liếc nhìn mình thì vội vàng nói: “Chuyện này không có đâu a, v·ết t·hương của Micky không hề liên quan gì đến thẩm tra cả!"
Tống Nghị mỉm cười nói: "Ta cũng không có ý đó, chỉ là có chút tò mò thôi. Đây là lần đầu tiên ta phát hiện ra hiệu ứng đau buồn của xiềng xích Ai Oán lại khiến cho người ta tức giận như vậy.”
Leon, người đã xem hết tài liệu của Micky rồi mới trầm giọng nói: “Hắn lớn lên từ khu ổ chuột, vì để có tiền cứu bạn mới trở thành nhân viên cấp D."
Tống Nghị lộ ra vẻ ngộ ra: "Thảo nào."
Leon không tiếp tục với cái chủ đề này nữa mà quay người sang nói với Tống Nghị: “Đội trưởng Tống có thể yên tâm rồi, tuy rằng tên này không dùng phương pháp phổ biến để hoàn thành điều kiện thu dung, nhưng có vẻ như là hiệu quả cũng không tồi, hai đứa cháu của ngài cũng sẽ không có chuyện gì nữa đâu."
Tống Nghị gật đầu với Leon: "Cảm ơn, làm phiền đội trưởng Leon rồi.”
Leon giơ ngón tay cái lên chỉ về khoang thu dung ở phía sau: "Không liên quan gì đến ta, người mà ngươi nên cảm ơn chính là hắn kìa.”
"Tiếp theo mọi người cứ xem đi, dị thường này có một đặc thù mà chúng ta chưa biết, đoán chừng lần thu dung tiếp theo của hắn chắc là cũng không nhẹ nhàng gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn là có thể thấy đồ chơi này không dễ đối phó rồi.”
………………
Sau khi đập đi đập lại hơn chục lần, cơn giận trong lòng Micky cuối cùng cũng được giải tỏa.
Hắn thở ra một hơi trọc khí, giũ giũ sợi xích Ai Oán trong tay mà trông nó không có gì khác so với đồ vật bình thường, hắn cười lạnh một tiếng.
"Bây giờ thì biết sợ rồi à? Lúc nãy gan dạ lắm cơ mà?”
【Xiềng xích Ai Oán đang sợ hãi.】
【Xiềng xích Ai Oán đang cầu xin ngươi.】
Cầu xin ư?
Khóe môi Micky nở một nụ cười ác ý, lúc này mới biết xin tha à, vậy thì lúc nãy đi đâu rồi?
Xúc tu tinh thần quấn quanh xiềng xích Ai Oán, Micky có thể cảm nhận được trong lĩnh vực tinh thần của mình có một sức hút kỳ diệu, cứ như thế giới tinh thần của hắn đang khao khát sợi xiềng xích này vậy.
Micky nheo mắt thử muốn dẫn dắt sợi xích này vào trong lĩnh vực tinh thần, nhưng động thái này lại giống như gây ra b·ạo đ·ộng cho lĩnh vực tinh thần vậy!
Ngay khi lĩnh vực tinh thần được mở ra thì một cảm giác không tên bỗng tràn ngập lấy tất cả mọi chỗ trên cơ thể của Micky.
Đói……
Đói quá……
Rõ ràng là rất đột ngột, nhưng lúc này Micky lại có cảm giác mình đã đói đến cả mấy thế kỷ rồi vậy, tất cả tế bào trên cơ thể đều đang phát ra tiếng than đói khát.
【Xiềng xích Ai Oán đang sợ hãi!】
【Xiềng xích Ai Oán bắt đầu giãy giụa!】
Sợi xích Ai Oán vốn mềm nhũn đột nhiên lại bắt đầu vung vẩy lung tung, nhưng hoàn toàn khác với lúc nãy chính là xúc tu tinh thần của Micky đã bao chặt lấy nó rồi!
【Xiềng xích Ai Oán hỏi ngươi rốt cuộc là cái gì.】
【Xiềng xích Ai Oán đang cầu xin.】
Lúc này thì cho dù Micky có muốn trả lời thì cũng không thể nào mà chú ý đến nó được nữa, lĩnh vực tinh thần của hắn như là đã ngửi thấy mùi trên người của nó, đang thúc giục hắn điên cuồng mà nhanh lên.
Micky cũng không còn để ý được mấy chuyện này, trong mắt thậm chí còn có vài phần mê ly và say đắm, hắn liếm liếm môi bùng phát ra sự đói khát tham lam, xúc tu tinh thần túm lấy sợi xiềng xích rồi kéo về phía cơ thể của mình!
"Huynh đệ à, ngươi thơm quá đấy…"
Phía bên sợi xiềng xích Ai Oán đang tiến gần đến Micky đang trở nên hư ảo, từng chút từng chút một biến mất trong khoảng không mười centimet trước người Micky.
Lĩnh vực tinh thần của Micky như đang húp mì sợi, đem xiềng xích Ai Oán hút vào trong. Dần dần thì một thứ gì đó có hình sợi xích mờ ảo đã xuất hiện trong lĩnh vực tinh thần của Micky.
Trong lĩnh vực tinh thần, linh hồn trong suốt của Micky đang lộ ra sự vui vẻ đắm chìm.
Micky hiểu rõ, đây không chỉ là đói, mà còn là một loại nghiện!
Gợn sóng ai oán đã biến thành hương thơm ngọt ngào, liên tục thỏa mãn linh hồn của Micky, cái sự trống trải trong lĩnh vực tinh thần tựa như là chỉ có hơi thở của xiềng xích Ai Oán mới có thể chữa lành được vậy.
Đây là một bữa tiệc lớn.
Sự sợ hãi của sợi xích tựa như đem đến cho món ăn ngon này một hương vị khác biệt.
Ở trong thế giới thực tại thì sợi xích đang gắng sức giãy giụa, nó cắm sâu mình vào mặt đất của khoang thu dung, cố dùng sức để rút mình ra.
“Ha ha……”
Ánh đèn báo động màu đỏ đã phủ một tầng màu máu lên mặt của Micky, tiếng cười trầm thấp bị che lấp bởi tiếng báo động nên lại càng có vẻ tà dị hơn.
Mặt đất của khoang thu dung này đều được hợp nhất bởi nguyên liệu của Tinh Thải, cho dù xiềng xích Ai Oán có giãy giụa như thế nào cũng chỉ để lại được một vệt hằn sâu trên đất thôi.
【Xiềng xích Ai Oán đang xin tha…】
【Nó bằng lòng thần phục, chỉ cầu ngươi hãy tha cho nó.】
Micky đang bị sự thèm nghiện che lấp hết cả lý trí, miệng hắn lầm bầm không rõ một câu, giống như là đang nhai cái gì đó.
"Ta lấy hết……”
Xiềng xích Ai Oán phát ra âm thanh v·a c·hạm kim loại trên mặt đất, như là tiếng kêu than cuối cùng của con mồi vậy.
Một hồi lâu sau, cái đốt cuối cùng của xiềng xích Ai Oán cũng bị Micky lôi kéo vào trong lĩnh vực tinh thần, âm thanh báo động cũng theo đó mà dừng hẳn.
Đèn báo động màu đỏ hoàn toàn tắt hẳn, trong khoang thu dung màu trắng chỉ còn lại hai bóng người đang b·ất t·ỉnh cùng với cái bệ tròn rỗng.
Trên mặt đất còn một vệt hằn đang nhắc nhở cho mọi người ở đây đã từng xảy ra chuyện thất bại thu dung.
Micky vịn bụng dựa vào bệ tròn, trên mặt viết đầy sự sảng khoái và thỏa mãn.
Ực~
No căng rồi.
Phụt!
Cửa khí mật của khoang thu dung được mở ra, lúc này Micky mới nhớ tới nơi này không phải là nơi để hắn trầm mê, mặc dù vừa nãy hắn đang quay lưng về phía vách kính, nhưng chắc chắn bộ dạng của hắn vừa nãy ôm bụng thì cũng bị người khác thấy hết rồi!
Nếu là người khác có lẽ hắn vẫn còn có thể qua loa cho xong, nhưng vấn đề là bên ngoài kia còn có cả Leon đang ở đó kìa!
Trong một khoảnh khắc thì Micky cảm thấy sống lưng của mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Cửa khí mật mở ra, lão Hà nhanh chóng tiến vào xông đến chỗ hai người b·ị t·hương, lấy bình xịt ra xịt lên những chỗ b·ị t·hương của hai người.
Leon và Tống Nghị thong thả bước vào, ánh mắt của cả hai người đều chăm chăm nhìn về phía Micky, Tống Nghị mỉm cười nhìn Micky nói: “Dị thường ở trong lĩnh vực tinh thần của ngươi chắc là náo loạn lắm nhỉ? Cảm giác trở thành Siêu Thoát Giả thế nào?”
Siêu Thoát Giả?
Ồ đúng rồi!
Ta đã thu dung rồi mà…
Từ từ, ta thế này tính là thu dung rồi sao?
Micky liếc nhìn xiềng xích đang không động đậy ở trong lĩnh vực tinh thần, hắn lộ ra một nụ cười cay đắng: "Đúng là cũng náo loạn đấy.”
"Còn về cảm giác thì….. có hơi kỳ diệu, không nói rõ được.”
Leon đứng ở một bên đột nhiên cười xen vào: “Không sao, ngươi cứ từ từ mà làm quen là được, ta cũng chưa thấy qua năng lực của Giám Ngục đâu, ngươi dùng một chút thử cho ta xem.”
Nụ cười của Micky càng thêm khổ sở, cái năng lực này thì dùng kiểu gì đây, hắn còn chẳng biết nữa mà!
Tên cáo già này có phải đã phát hiện ra gì rồi hay không?
Hắn bây giờ còn không xác định mình như vậy tính là thu dung hay không nữa, dù sao thì hắn cũng chưa từng nghe ai bảo có thể xem dị thường là đồ ăn cả.
Tống Nghị ở bên cạnh gỡ vây giúp: “Ngươi nhắm mắt lại liên hệ với dị thường ở trong thế giới hình tượng đi, thử thiết lập liên kết, sau đó thì ngươi sẽ có thể cảm nhận được năng lực của mình thôi.”
Tuy là không biết phương pháp này có thích hợp với mình hay không nhưng bây giờ Micky chỉ có thể làm theo thôi, vì hắn lại thấy Leon nheo mắt lại rồi.
Hít sâu một hơi, Micky nhắm mắt lại đến với lĩnh vực tinh thần của mình.
Xiềng xích Ai Oán thì đang ở đây rồi, nhưng vấn đề là bây giờ cái thứ này đang im re không có chút động tĩnh nào cả, cũng không thèm hồi đáp lại hắn.
Mẹ nó chứ! Coi như là để cho ngựa c·hết cũng không có gì để mà lo đi!
Micky trực tiếp để cho linh hồn của mình dùng xúc tu quấn lên sợi xiềng xích Ai Oán, ngay lúc này thì Micky bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác huyền diệu.
Không nói được là cái gì, chỉ là trong đầu bỗng dưng nhiều thêm vài thứ.
Micky có chút hoảng hốt mà mở mắt, mông lung đưa tay lên siết chặt lấy bệ tròn ở trên đó.
Chỉ thấy có vài sợi xiềng xích màu đen từ trong hư không xuất hiện đem cái bệ tròn màu trắng đó trói chặt lại!
Đưa tay thêm một lần nữa thì xiềng xích đen quấn lấy cổ tay của Micky, hơi động một chút liền tự tản ra bị hắn nắm chặt ở trong tay.
Cảm giác mát lạnh của sợi xích cứ như là một món đồ thật vậy, đến cả những cái lỗ hổng lốm đốm ở trên đó cũng rất chân thực.
Micky ngây người nhìn sợi xích ở trên tay lẩm bẩm.