“Sao thế?” Lão Hà hốt hoảng nhìn ánh đèn đỏ đang nhấp nháy trong khoang thu dung.
Lão Hà lo lắng liếc mắt nhìn Micky trong khoang thu dung hỏi: “Đội trưởng Tống, giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”
Sắc mặt của Tống Nghị cũng trầm xuống, tay thay đổi mấy lần mà cuối cùng vẫn không làm gì cả.
Cho dù là cánh cửa hay tường kính trong suốt của khoang thu dung đều có pha lẫn Tinh Thải, muốn phá hủy chúng cũng không hề dễ dàng. Hơn nữa bây giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân tại sao Xiềng Xích Ai Oán đột ngột thất bại thu dung, nếu như mù quáng phá hủy khoang thu dung thì có lẽ sẽ tạo thành hậu quả khó lường hơn.
"Không làm gì cả, đảm bảo không tạo ra hỗn loạn là ưu tiên hàng đầu." Tống Nghị nói với giọng điệu bình tĩnh đáng sợ.
Lão Hà liếc mắt nhìn Micky, rồi lại nhìn hai huynh đệ Hàn Vũ, Hàn Phi đang có vẻ đau khổ: “Nhưng mà hai đứa cháu trai của ngài……”
Tống Nghị quay người lại, trên mặt lại nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ở trong trung tâm thu dung, bọn chúng trước hết là nhân viên cấp C, rồi mới là cháu trai của ta.”
Tình cảnh như vậy thì lão Hà cũng không phải lần đầu gặp, chỉ có thể thở dài khe khẽ.
Không bao lâu sau khi còi báo động vang lên thì Leon đã mang theo một đội thanh lý đến.
Hắn nhìn Tống Nghị đang mặt mày tươi cười rồi lại nhìn Lão Hà nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lão Hà lắc đầu nói: "Không rõ lắm, hai cháu trai của đội trưởng Tống trong lúc thu dung thì đột ngột xảy ra thất bại, hiện tại dị thường vẫn chưa phá được khoang thu dung."
Tống Nghị hơi gật đầu với Leon nói: "Đội trưởng Leon, xin cứ xử lý bình thường thôi, không cần phải để ý đến ta.”
Leon đẩy gọng kính, ra hiệu với các thành viên thanh lý phía sau: “Phong tỏa khu F, đuổi những người không liên quan, xác định trạng thái thu dung của dị thường khác, kiểm tra xem có phát sinh cộng hưởng không."
Sau khi đưa ra xong chỉ lệnh, Leon đi tới trước tấm kính trong suốt nhìn Micky bên trong, hắn lẩm bẩm một cách quái dị: "Sao mà ta lại chẳng thấy ngạc nhiên chút nào nhỉ…"
Tống Nghị nhìn Leon hỏi: "Đội trưởng Leon, bình thường thì loại tình huống này cần xử lý như thế nào?"
Leon cười nói: “Nếu đội trưởng Tống không để tâm đến hai người kia thì rất đơn giản thôi, đợi cho dị thường tự bình tĩnh lại là được, những dị thường độ nguy hiểm cấp F thì dễ đối phó lắm.”
Mặc dù không nói rõ ra nhưng ý này cũng đã rất rõ ràng rồi, đây là muốn từ bỏ người ở trong khoang thu dung.
Tống Nghị im lặng hồi lâu rồi nhìn Leon, gương mặt đang ẩn hiện trong ánh đèn cảnh báo màu đỏ hỏi: "Nếu như không từ bỏ thì sao? Ý ta là không vi phạm quy tắc ấy?”
Leon quay đầu nhìn vào trong khoang thu dung, nhỏ giọng: “Vậy thì chỉ có thể chờ xem người nào thu dung thành công thôi.”
Vậy thì có ai có thể thu dung thành công đây?
Ba người cùng nhìn về phía một bóng người trong khoang thu dung.
………………
Lúc này Micky đang rất hoảng, rốt cuộc đây là cái chuyện quái quỷ gì thế?
Chẳng qua chỉ sờ vào một chút mà thôi, đến mức phản ứng mạnh như vậy sao?
Đặc biệt là khi Micky nhìn thấy Leon ở bên ngoài tấm kính thì lại càng thêm hoảng.
Sao cái tên sao chổi này lại tới đây nữa rồi?
Micky quay đầu, không thèm nhìn mặt của Leon xui xẻo kia nữa, thay vào đó hắn lo lắng nhìn hai huynh đệ nọ.
Cánh tay của Hàn Vũ đã bị biến dạng méo mó, xiềng xích thì như một con mãng xà đang bò lên vai hắn, nghiền nát quần áo, siết chặt làn da, nếu không có tấm gương đồng tâm thì có lẽ cánh tay của Hàn Vũ đã sớm đứt ra rồi.
“Đại ca! Cứu ta!”
Hàn Vũ cũng xem như một kẻ mạnh mẽ, trong tình huống này vẫn còn giữ được lý trí cầu cứu.
Vẻ mặt của Hàn Phi thì cũng không khá hơn gì, gương mặt tái nhợt đã lấm lem nước mắt, vừa dữ tợn vừa mang vẻ bi thương.
Hắn từng bước đi đến bên cạnh Hàn Vũ: “Thu dung nó! Chỉ cần thu dung nó thì tụi mình mới sống được! Phải giao tiếp với nó, thuyết phục nó cho tụi mình thu dung, đây là cơ hội duy nhất của mình!”
Không thể không nói hai huynh đệ này mặc dù có chỗ dựa nhưng cũng không phải dạng phế vật cái gì cũng không biết, trong đau đớn thế này còn phải chịu sự ảnh hưởng của Xiềng Xích Ai Oán mà vẫn có thể đảm bảo năng lực suy nghĩ thì cũng xem như lợi hại lắm rồi.
Nhưng Micky lại thở dài một tiếng, như thế này thì còn có sức lực gì mà thu dung dị thường nữa chứ?
Nhưng mà hai huynh đệ Hàn Phi sao còn lo được đến chuyện đó nữa, tất cả đều nhắm chặt hai mắt dùng hết sức lực để đưa tinh thần lực ra ngoài hòng lôi Xiềng Xích Ai Oán vào trong lĩnh vực tinh thần của mình.
“Trả lời ta đi! Xiềng Xích Ai Oán!”
Nhưng mà những tác dụng phụ cùng đau đớn của Xiềng Xích Ai Oán vẫn không ngừng kích thích hai người, khiến cho tinh thần của cả hai không có cách nào tập trung được, nói chi là thu dung, ngay cả việc sử dụng tinh thần lực ngoại diễn cũng không thể làm được.
“Cho ta thu dung mà! Xin người cho ta thu dung đi mà!” Hàn Phi vừa la hét đau khổ vừa điên cuồng dùng hết tinh thần lực nhưng lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tấm gương đồng tâm mà bọn họ đã chuẩn bị kia chính là con bài tẩy đảm bảo việc thu dung, nhưng mà giờ nó lại khiến bọn họ không còn cơ hội lật bài nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Cứ tiếp tục như vậy thì hai người này sớm muộn cũng xong đời thôi!
“Được rồi, xem ra chuyện này cũng là do mình gây ra mà.”
Micky đứng dậy đi đến trước mặt hai huynh đệ hít một hơi thật sâu rồi vươn tay ra.
Ba người ở bên ngoài khoang thu dung thấy hành động của Micky đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, tín hiệu cảnh báo thu dung thất bại tự động ngắt micro, cái này dẫn đến việc ba người không thể liên lạc với bên trong khoang thu dung.
Bây giờ thấy Micky đứng dậy chuẩn bị thu dung thì trên mặt của Tống Nghị rốt cuộc đã lộ ra một vài phần nhẹ nhõm.
Leon tặc lưỡi hai tiếng: “Đội trưởng Tống, tuy rằng ta không biết vì sao mà lại xảy ra sự kiện thất bại thu dung như thế này, nhưng ta nghĩ hai cháu trai của ngài không có khả năng thu dung thành công được đâu, thất bại của chúng nó có lẽ là chuyện đã định rồi."
Tống Nghị nhíu mày nhìn Leon: “Ngươi có ý gì?”
Lão Hà thì cũng có chút đổ mồ hôi, sao Leon vào lúc này vẫn còn nói những lời vô duyên như thế.
Leon thì hoàn toàn không thèm quan tâm đến những suy nghĩ của hai người kia, nhẹ nhàng gõ lên mặt tấm kính trong suốt: “Nếu ta nhớ không lầm thì Xiềng Xích Ai Oán này là vật thu dung ban đầu của con đường Giám Ngục thì phải?"
"Thì sao chứ?” Tống Nghị không hiểu Leon nói cái này làm gì.
Leon cười hì hì: “Ngài cũng là người đi lên từ cấp bậc 9 mà thôi, hẳn cũng hiểu rõ cái tên ban đầu của mỗi một con đường đâu phải được đặt một cách tùy tiện…”
Leon chỉ vào hai người trẻ tuổi đang gào khóc van xin trước xiềng xích mà lộ ra một vẻ khinh thường.
“Đã khi nào mà Giám Ngục lại cần phải van xin tù nhân chứ?"
“Ha ha... Mấy người như vậy thì thật sự có thể làm tốt Giám Ngục được sao?”
Tống Nghị sững sờ.
Đồng thời lúc này thì tay của Micky cũng đã đặt lên trên Xiềng Xích Ai Oán, xúc tu tinh thần lặng lẽ cuốn lấy bên trên mà gắt gao kéo chặt lấy xiềng xích!
【Xiềng Xích Ai Oán cảm thấy sợ hãi.】
【Xiềng Xích Ai Oán đang giãy giụa.】
Xiềng xích đang quấn trên người của Hàn Vũ đột nhiên bắt đầu bay múa xung quanh đập loạn xạ, từng đợt sóng tinh thần vạch lên từng gợn sóng ở trên không trung, cảm xúc buồn bã khó chịu bắt đầu lan tỏa trong khoang thu dung, hai đầu của xiềng xích đang buông Hàn Vũ ra để cuốn lấy tay của Micky!
Bi ai đã móc nối đến những hồi ức không tốt đẹp của Micky, dù là đau đớn của tiền thân hay là bất mãn của kiếp trước đều như là một ly rượu mạnh rót vào cổ họng, đau đớn cay xè dọc theo lồng ngực xộc thẳng lên não.
Sự bất mãn của ngày ly biệt…
Sự luyến tiếc trước khi đột tử…
Trước bia mộ của đồng nghiệp ở đội cảnh sát kiếp trước…
Khoảnh khắc tiền thân c·hết ở trước khoang thu dung……
Hai đoạn ký ức đan xen nhau lôi kéo linh hồn của Micky, sự bi thương thấu xương đang nện vào tâm can hắn.
“Con mẹ nó ngươi muốn c·hết hả!”
Trong đau thương Micky nổi giận.
Nhìn xiềng xích lao đến, hắn không lùi mà lại tiến lên, tóm chặt lấy xiềng xích mà dùng sức mạnh xé một cái, vậy mà lại trực tiếp kéo Xiềng Xích Ai Oán ra khỏi người của Hàn Vũ!
Nắm xiềng xích trên tay, Micky như nắm lấy con rắn rồi run tay một cái thật mạnh rồi đập xuống đất.