Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 14: Ký Túc Xá



Chương 14 : Ký Túc Xá

“Oái! Sao ngươi làm được thế?” Lão Hà trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Lão Hà hiểu rất rõ là mình không thể ngủ một ngày một đêm được, vậy thì chỉ có một khả năng đó là Micky đã nắm vững được pháp dẫn dắt tinh thần rồi.

Nhưng mà vấn đề là thời gian vừa mới trôi qua bao lâu cơ chứ?

Tuy rằng lúc vào lão Hà không xem thời gian, nhưng cả quá trình này chắc chắn là không quá bốn tiếng đồng hồ!

Bốn tiếng đồng hồ……

Là ta điên hay là cái thế giới này điên rồi vậy?

Có người bốn tiếng là có thể nắm vững pháp dẫn dắt tinh thần rồi sao?

Micky xoa xoa trán đang đau nhức, nghiến răng giơ giơ cái tờ giấy in kia ra rồi gắng gượng giải thích: “Ta cứ thử làm theo cái này thôi, tịnh tâm một lát là thành công.”

Thì ra dùng xúc tu là sẽ hao tổn tinh thần à?

Đầu đau quá đi……

Nhìn Micky đang xoa trán thì lúc này tâm thái của lão Hà mới dần thả lỏng lại một chút, đau đầu thì nói rõ lượng tinh thần của Micky không cao, vậy thì cũng còn chấp nhận được.

Tổng lượng tinh thần là tỉ lệ thuận với chỉ số IQ và trình độ học vấn, nếu Micky mà có thể thả ra tinh thần lực nhanh đến như thế mà vẫn an toàn vô sự, thì có lẽ lão Hà đã phải đi nói chuyện với Leon rồi.

Nhưng dù như vậy thì tâm thái của lão Hà vẫn còn có hơi sụp đổ.

Bốn tiếng, cũng quá nghịch thiên rồi đi?

Ngay cả Leon cũng phải mất những mười hai tiếng mới có thể nắm vững được, mà cái bốn tiếng đồng hồ này đã trực tiếp phá tan kỷ lục rồi.



Bây giờ thì lão Hà đã hiểu rõ rồi, hiểu vì sao Leon lại để tâm đến một nhân viên cấp D đến vậy.

Tên nhóc này không chỉ là may mắn thôi đâu, đây là ông trời dí sát mồm mà đút cơm cho ăn đấy à!

Nhưng lão Hà lại không biết, Micky thật ra còn chưa dùng hết nửa tiếng là đã thành công rồi, thời gian còn lại là do hắn cố tình chơi thêm thôi, nếu như không phải là đầu nhức dữ dội, Micky còn có thể kéo dài thời gian hơn nữa ấy chứ.

Lão Hà suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhìn thấy trên đầu của Micky vẫn còn một v·ết t·hương chưa lành hẳn, hắn như chợt hiểu ra nói: "Ta hiểu rồi!"

Micky sững sờ: “Hiểu cái gì vậy?”

Lão Hà đấm nắm đấm vào lòng bàn tay một cái, kích động nói: "Thằng nhóc nhà ngươi là thật sự quá may mắn! Trước đây vụ thu dung thất bại của số hiệu 75584 đã tạo ra xung kích tinh thần, đã mở ra thiên phú tinh thần của ngươi rồi! Đúng! Chắc chắn là thế!"

“Trước đây cũng có không ít tiền lệ như thế, xung kích tinh thần có khả năng lớn là sẽ biến người ta thành kẻ ngốc cũng có khả năng g·iết người luôn, nhưng cũng có một số ít người sẽ từ đó mà hưởng lợi, tinh thần lực có chút thay đổi!"

Micky há to mồm, vậy mà cũng có thể giải thích như thế được ư?

Thảo nào mà hắn lúc nãy còn sợ mình để lộ do chơi hơi nhiều, không ngờ lão Hà đã giúp hắn nghĩ ra được cách để giải thích rồi.

Lão Hà lập tức cười hiền từ hơn, hắn đi tới bên cạnh Micky rồi vỗ vai hắn: “Về sau có phát đạt thì cũng đừng quên ta a, dù gì ta cũng là người chứng kiến ngươi trưởng thành mà.”

Micky cười nói: "Không vấn đề!"

Chỉ riêng việc lão Hà giúp Micky nghĩ ra cách giải thích chuyện vừa rồi, Micky đã phải cảm ơn lão Hà rồi.

Lão Hà cầm bình xịt điều trị lên tay vặn một cái rồi cất đi, hắn đấm thắt lưng của mình rồi nói với Micky: "Đã nắm được rồi thì hôm nay ngươi hãy về nghỉ ngơi thật khỏe đi, trong hai ngày tiếp theo hãy chăm chỉ luyện tập vào, lượng tinh thần lực của ngươi không nhiều, nếu như xuất hiện tình huống không ổn trong quá trình thu dung thì sẽ rất nguy hiểm đấy."

Nói được một nửa thì lão Hà đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đập đập đầu của mình: "Ta suýt quên mất, bây giờ ngươi đã là nhân viên cấp C rồi, bộ phận nhân sự chắc là cũng đã chuẩn bị ký túc xá mới cho ngươi rồi đó, lát nữa ngươi nhớ đến bộ phận nhân sự một chuyến đi, mà ngươi cũng đừng để tâm quá đến cái phòng đó làm gì, đợi khi nào ngươi thành Siêu Thoát Giả thì quyền hạn của ngươi sẽ tăng lên, khi đó phỏng chừng ngươi sẽ lại đổi phòng thôi.”



Chế độ đãi ngộ của cấp C và cấp D hoàn toàn khác nhau, nhân viên cấp D là đồ tiêu hao công nhận nên chỗ ở thì đương nhiên sẽ là phòng tập thể rồi. Còn nhân viên cấp C thì sẽ được đãi ngộ như công chức nhà nước, trung tâm thu dung sẽ cung cấp cho một căn hộ cá nhân.

Nghe đến đây Micky mới thở phào một tiếng, vốn dĩ hắn đã không thích chen chúc ở chung với người khác rồi, huống chi lại còn phải ở trong một phòng cùng với đám ông chú lực lưỡng nữa chứ.

"Cảm ơn bác sĩ Hà, có điều ta có thể trở thành Siêu Thoát Giả được hay không thì vẫn còn là chuyện phải nói nữa mà.” Micky khiêm tốn trả lời.

Lão Hà tặc lưỡi nhìn Micky bất mãn: "Gọi ta bác sĩ Hà thì khách sáo quá rồi, gọi ta lão Hà là được rồi, sau này chúng ta đều sẽ là người quen mà. Với bản lĩnh của ngươi thì thành Siêu Thoát Giả chỉ là chuyện sớm muộn thôi, đợi đến khi đó ngươi sẽ hiểu rõ thôi, dù là cấp bậc thấp thì Siêu Thoát Giả và người bình thường cũng hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau.”

Nói xong thì lão Hà duỗi thắt lưng, phẩy tay nói: “Ngươi mau đi bộ phận nhân sự đi, bây giờ còn kịp đấy, đám sâu mọt đó toàn là canh đúng giờ mà tan ca không đấy, ngươi mà đến trễ thì chắc là chả tìm được ai đâu.”

Nói xong thì lão Hà trượt chân đi luôn, Micky cũng theo ký ức mà đi đến bộ phận nhân sự.

Micky vừa mới gõ cửa phòng của bộ phận nhân sự ra thì một thành viên của bộ phận nhân sự đeo kính liền ngẩng đầu nhìn Micky một cái, rồi nhíu mày nói: “Ngươi là ai? Nhân viên cấp D chạy đến đây làm gì?”

Vừa mở miệng ra thì đã thấy toàn gai, khiến tâm trạng còn coi như ổn của Micky liền cảm thấy không mấy dễ chịu nữa.

Lấy thông báo thăng chức để lên bàn một cái, Micky nói: “Bây giờ là nhân viên cấp C, ta đến để nhận ký túc xá mới.”

Thành viên bộ phận nhân sự cúi đầu nhìn lướt qua thông báo thăng chức, mặt hắn liền lập tức cười ngượng ngùng: “Ra vậy à! Ngươi nên đến nhận huy hiệu của nhân viên cấp C sớm hơn thì tốt rồi, ta xem qua hồ sơ đã……”

Micky giật giật khóe môi, nói giống như là nhận huy hiệu thì sẽ không bị làm khó vậy.

Thành viên của bộ phận nhân sự lảng sang chuyện khác mở hồ sơ tài liệu trên máy tính lên xem, nửa ngày sau mới gật gù nói: “Không vấn đề rồi, bên này ta đã xác nhận xong rồi, có điều phòng ở cho cấp C hơi có chút căng, có không ít phòng đã bị đăng ký trước hết cả rồi, chỉ còn lại vài phòng không mấy gì tốt thôi.”

Micky nhướng mày: “Đăng ký?”

Thành viên bộ phận nhân sự bất lực nói: “Những người là nhân viên cấp C đều phải qua vòng tuyển dụng đường hoàng vào trung tâm thu dung, cho nên trong lúc làm thủ tục nhận chức thì họ đã đặt phòng cả rồi, những người thăng cấp từ cấp D lên như ngươi thì quá hiếm có. Như nào? Muốn ở không?”

Micky chỉ cười rồi nói: "Cũng được, cứ ở tạm thời vậy."

Còn ở tạm?



Nhân viên kia bĩu môi thầm chửi rủa một tiếng là làm màu làm mè, thật cho rằng ký túc xá là nơi mà muốn đổi là có thể đổi sao?

Một kẻ hai chân toàn bùn may mắn thăng lên từ cấp D, giả vờ cái gì cơ chứ?

Nhân viên nọ hầu như không hề che giấu sự khinh miệt của mình, trên đường thì lười chẳng thèm bắt chuyện với Micky, ba vòng hai lần dẫn Micky đến căn phòng tận góc trong cùng ở tầng trệt của tòa ký túc xá.

Nhân viên đó lấy một cái thẻ phòng từ trong túi ra rồi mở cửa phòng, rồi đưa đến trước mặt của Micky: “Đây là phòng của ngươi, điều kiện bây giờ là vậy, ngươi muốn ở thì ở, không muốn thì đợi đấy.”

Những khó khăn trong tưởng tượng đã không xảy ra, Micky nhìn một lượt thấy căn phòng không bị quá tồi tệ, chỉ hơi tối một chút, mà phòng cũng không lớn lắm, cỡ tầm hai mươi mấy mét vuông, nếu để ở kiếp trước thì cũng tầm một phòng trọ mini bình thường.

Mặc dù cảm thấy mình có thể đã bị tên nhân sự này cho ăn quả lừa rồi, nhưng Micky nghĩ lại thì vẫn không định gây chuyện, đang chuẩn bị nhận thẻ phòng thì bỗng dưng từ đằng xa vang lên một âm thanh.

"Micky? Ngươi đã thăng chức rồi à?"

Micky vừa quay đầu lại, phát hiện ra người vừa lên tiếng lại chính là Trần Thần đã gặp trước đây.

“Đúng vậy đội trưởng Trần Thần, vừa bận xong chuyện là qua nhận phòng đây.”

Tên nhân sự lúc nãy đang đùa nghịch kia liền ngẩn người ra, cái tên chân đất này vậy mà lại quen biết đội trưởng Trần Thần à? Vị này mà lại là đội trưởng đội thanh lý đấy! Ở cấp C này cũng là những người có quyền hạn rất cao đấy chứ……

Trong khoảnh khắc nhân viên đó đột nhiên cảm thấy sự tình có hơi bất thường rồi.

Trần Thần nghe vậy liền đi tới, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy cái không gian chật hẹp của phòng của Micky thì liền nhíu mày: “Sao ngươi lại nhận cái phòng kiểu này vậy?”

Micky bất lực nói: “Vị này nói những phòng khác đã được đặt trước rồi, để lại cho ta cũng chỉ có loại phòng như thế này.”

“Đã được đặt trước rồi?” Trần Thần nhướng mày lên, quay đầu nhìn nhân sự mặt đang tái nhợt: “Ngươi chắc chứ?”

Nhân sự đó liền rụt cổ lại, hai chân run run mà xua tay.

"Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm thôi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.