Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 13: Không Có Khả Năng!



Chương 13 : Không Có Khả Năng!

Phúc lợi mà trung tâm thu dung đưa ra là có giới hạn, có thể kịp hay không thì hoàn toàn dựa vào duyên phận của mỗi người.

Đặc biệt là những con đường như Giám Ngục không được coi trọng lắm này, có hay không đều phải xem may mắn, hoặc là cứ chờ, hoặc là phải tự mình dựa vào bản lĩnh mà ra bên ngoài tìm kiếm.

Nổi bật một điều đó là quá hạn sẽ không chờ.

“Vốn dĩ định bảo ngươi tự đi nghiên cứu phương pháp dẫn dắt tinh thần, giờ xem ra ngươi muốn theo kịp cơ hội lần này thì cần phải có một chút giúp đỡ nhỏ rồi.”

Lão Hà nhìn Micky rồi cười hì hì hỏi: “Sao nào? Chàng trai trẻ, có cần ta đây chỉ đạo cho một chút không?"

Micky đương nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội này rồi, ma quỷ mới biết được khi nào thì lại xảy ra chuyện, tốt nhất vẫn nên sớm có được thực lực.

Hắn có chút ngại ngùng hỏi: “Liệu có làm lỡ công việc của bác sĩ Hà không?”

Lão Hà xua tay cười hì hì.

“Công việc của ta rất nhàn, người b·ị t·hương như ngươi cũng hiếm khi thấy xuất hiện, thường thì nếu không phải là hết cứu rồi thì là c·hết ngắc ngoải rồi."

“Đi thôi, đưa ngươi đến phòng tĩnh.”

Lời của lão Hà thì nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một mùi vị tàn khốc, điều này làm cho bước chân theo sau của Micky cũng nhanh thêm vài phần.

Hai người đi một mạch đến phòng tĩnh của trung tâm thu dung, đây là một căn phòng màu trắng rộng khoảng 50 mét vuông, thậm chí có thể nói là trắng đến chói cả mắt, trong phòng chỉ có một chiếc bàn cùng với hai chiếc ghế.

Lão Hà trực tiếp rút một chiếc ghế ra rồi ngồi lên, từ trong túi lấy một bình xịt màu đỏ đặt lên trên bàn.

"Phương pháp dẫn dắt tinh thần nói ra thì cũng đơn giản, chỉ có điều khi làm thì sẽ khó hơn chút, những người không có thiên phú thì bỏ ra một tuần cũng chưa chắc làm được, còn người có thiên phú thì một ngày cũng là quá đủ rồi, ngươi cũng quen người này đấy."

Micky ngẩn người, những người hắn quen cũng chỉ có mấy người, ngoài lão Hà ra thì cũng chỉ còn có một người: "Đội trưởng Leon?"

Sắc mặt lão Hà tối sầm lại: “Không thể là ta sao?”

Micky cười hì hì nói: "Bác sĩ Hà với thái độ sống của ngài đây thì cũng không giống với kiểu người hay gấp gáp."

Nói vậy lão Hà mới hài lòng gật gật đầu: “Lời này đúng, ta không thích tranh giành mấy chuyện này, mà hồi đó ta cũng chỉ mất có ba ngày để học được phương pháp dẫn dắt tinh thần thôi.”



Lão Hà cười hồi tưởng về quá khứ rồi nói với Micky: "Ngươi cũng đừng có gấp, hồi nãy ta đã xem thời gian rồi, thời gian đăng ký của bọn họ cũng là khoảng ba ngày sau, thời gian ta đăng ký cho ngươi cũng là cùng một ngày, chỉ cần ngươi có thể nắm bắt được phương pháp dẫn dắt tinh thần trong vòng ba ngày thì có thể cạnh tranh với bọn họ một phen để tranh suất thu dung lần đó."

“Vâng thưa bác sĩ Hà, ta nên làm gì đây?"

Micky không hỏi lão Hà nên tranh giành bằng cách nào, bởi vì hiện tại hắn ngay cả phương pháp dẫn dắt tinh thần còn chưa nắm được, đi nghĩ đến những chuyện đó cũng hoàn toàn là dư thừa.

Lão Hà kéo một chiếc ghế kia ra thật xa, sau đó chỉ vào Micky nói: “Ngồi lên đó đi.”

Micky ngoan ngoãn làm theo, rồi lão Hà lại kéo ghế đến ngồi ở phía sau lưng của Micky, từ tốn nói với Micky: “Đặt ở trên bàn là vật thu dung của ta, chính là bình xịt trị liệu mà trước đây ngươi đã từng thấy qua đấy.”

Nghe lão Hà nói như vậy Micky không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.

"Nhiệm vụ của ngươi là trước tiên cảm nhận được tinh thần lực của bản thân mình, sau đó đem tinh thần lực vươn ra ngoài rồi chạm vào bình xịt trị liệu đó, đợi khi nào ngươi chạm được vào nó thì ta sẽ có thể cảm nhận được. Sự mở rộng của tinh thần lực không thể nhìn thấy được, cũng không thể nào sờ mó được, ngoài việc dùng cho thu dung ra thì không làm được gì hết."

"Đây là phương pháp cảm nhận được tinh thần lực, ngươi xem thử qua trước đi đã."

Vừa nói lão Hà vừa đưa cho một tờ giấy in, trên đó có viết phương pháp yoga thiền định, đến cả tư thế ngồi hay là kỹ thuật hô hấp cũng được viết rất rõ ràng.

"Xem xong rồi thì cứ bắt đầu thử đi a, ta ngủ gật chút đã." Lão Hà ngáp dài một cái rồi ngồi trên ghế ở phía sau nhắm mắt lại.

Trong mắt của lão thì Micky không thể nào có thể học được phương pháp dẫn dắt tinh thần nhanh như thế được, tuy rằng nó rất đơn giản nhưng lại rất mơ hồ, một khi không thể tìm được cảm giác thì sẽ trở nên gấp gáp và cuối cùng thì lại đi vào bế tắc mà thôi.

Chỉ khi nào tinh thần đã hoàn toàn tê dại rồi thì trong cái trạng thái hư vô mờ ảo đó thì mới có thể tìm thấy được sự tồn tại của tinh thần lực.

Còn bây giờ thì……

Ngủ một giấc cho đủ giấc cái đã.

Lão Hà tuy có vẻ như chẳng làm gì hết, nhưng thực ra những thứ có thể làm ông ta đều đã làm rồi.

Trong một căn phòng trắng như thế này thì cái bình xịt màu đỏ kia trông rất nổi bật, chỉ cần Micky vượt qua được ải cảm nhận tinh thần lực này thì mọi việc còn lại sẽ đơn giản, dễ dàng thành công thôi.

Đó cũng là lý do vì sao lão Hà nói là đơn giản.

Nhưng khó thì lại ở cái cửa ải đầu tiên, việc làm sao tìm thấy được tinh thần lực hư vô kia mới là quan trọng nhất.

Còn về chuyện Micky có thể nắm bắt được phương pháp dẫn dắt tinh thần trong một ngày hay không thì lão Hà căn bản là không ôm hy vọng gì cả, thậm chí lão Hà cũng không hy vọng gì là Micky sẽ nắm được nó trong ba ngày cả.



Thực ra là do nể mặt Micky nên lão Hà mới không nói thẳng ra đấy, nắm được phương pháp dẫn dắt tinh thần là ngưỡng cửa lớn nhất để trở thành Siêu Thoát Giả, nếu như một người mà ngay cả việc này cũng không biết thì tốt nhất là đừng nghĩ đến việc làm Siêu Thoát Giả làm gì.

Nếu không phải là vì cái ngưỡng cửa này thì chắc là Siêu Thoát Giả đã nhan nhản ở khắp nơi rồi ấy chứ.

Tuy không nói rõ ra cũng không biểu hiện gì, nhưng cái việc mà chỉ trông chờ vào một nhân viên cấp D đi ra từ khu nhà ổ chuột nắm được cốt yếu của nó thì chuyện đó thật là hoang đường hết sức.

Đầu tiên thì riêng cái khái niệm tinh thần lực này không phải ai ai cũng hiểu được nhất là đám người mà đến cả chữ nghĩa cũng còn chưa rành.

Nhưng lớn tuổi rồi, có thể là không thích nhưng về cái khoản đối nhân xử thế thì lại luôn là bí quyết sống sót cho đến hiện tại của lão Hà.

Việc gì cũng phải luôn có sự vạn nhất mà.

Tuy rằng sự vạn nhất này cũng không quá khả thi cho lắm.

Micky nhìn lão Hà đang thổi cả bong bóng bằng mũi cũng bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể làm theo những gì mà trên tờ hướng dẫn dẫn dắt tinh thần ghi mà nhắm mắt lại.

Thả chậm nhịp thở, từ từ hít vào rồi lại thở ra một cách có nhịp điệu.

Trong đầu tưởng tượng ra một mặt hồ phẳng lặng, từng giọt từng giọt nước theo nhịp thở của mình mà rơi vào trong hồ làm dậy lên từng đợt gợn sóng.

Chầm chậm thôi thì thứ đó như là không còn là ảo tưởng nữa mà nó cứ như là đang tự mình ngồi ở bờ hồ vậy, nghe được tiếng tí tách của những giọt nước mà hít thở thật sâu.

Cố gắng làm cho hơi thở của mình được kéo dài ra, đảm bảo được từng giọt nước tạo ra những vòng gợn sóng trên mặt hồ dừng lại rồi mới tiến hành một lần hô hấp tiếp theo.

Chỉ mới có năm phút mà thôi thì Micky đã cảm thấy giống như là mình đang hoàn toàn buông lỏng vậy, thân thể cứ nhẹ bẫng trôi nổi ở trên mặt hồ.

Bên tai chỉ có tiếng nước nhỏ, dần dần Micky thậm chí còn không cảm nhận được cơ thể của mình nữa.

Chỉ còn lại một mảnh hư vô.

Trong sự hư vô đó thì Micky dường như thấy được thân thể trong suốt của mình, bên trong thân thể thì có một thứ như là con chip đang phát ra ánh sáng đỏ ở trước ngực.

Điều kỳ lạ duy nhất là vì sao trên vai mình lại có một cái xúc tu vậy nhỉ?



Khoan đã!

Xúc tu……

Micky hít một hơi thật sâu, hắn cẩn thận cảm nhận thứ đang có xúc tu của bản thân, chỉ sau một khoảnh khắc thôi Micky đã hiểu ra được, xúc tu chính là tinh thần lực của hắn, ở thời khắc này Micky cuối cùng cũng đã liên lạc được với xúc tu tinh thần của mình!

Micky khẽ mở mắt, nếu như có ai nhìn kỹ vào hắn thì có lẽ sẽ thấy được đáy mắt hắn đang phát ra những ánh sáng xanh lam nhạt.

Micky nhìn vào cái màu đỏ nổi bật đang nằm chính giữa tầm mắt rồi không thèm để ý đến nó mà không ngừng dùng xúc tu tinh thần của mình chạm vào mọi thứ xung quanh.

“Thì ra đây chính là sự mở rộng của tinh thần lực sao?”

“Mà có điều mình luôn cảm thấy cái này của mình hơi khác so với cái mà lão Hà đã nói thì phải……”

Micky đã chơi đùa một hồi, những trải nghiệm mới mẻ khiến cho hắn vừa chơi là hăng say đến nổi phải đến lúc trán có chút nhói đau thì Micky mới chịu dừng lại.

“Lão Hà nói là gì cũng không làm được, nhưng rõ ràng ta có thể thông qua xúc tu tinh thần để cảm nhận được vật thể, thậm chí là còn có thể di chuyển được nữa……”

Hắn nhấc tay lên đem xúc tu tinh thần vô hình duỗi về phía bình xịt màu đỏ, chạm nhẹ vào nó một cái.

Keng!

Bình xịt màu đỏ lập tức đổ nhào xuống bàn rồi phát ra âm thanh chói tai.

Lão Hà đang thổi bong bóng bằng mũi chợt tỉnh giấc, ông ta ngơ ngác mở mắt nhìn vào bình xịt đỏ đang nằm lăn lóc ở trên bàn rồi nhìn vào Micky đang giơ tay lên.

À?

À?!

Lão Hà ngơ ngác kéo tay áo nhìn vào đồng hồ.

Không phải chứ!

Không lẽ thật sự là cái thằng nhóc này đã học được rồi sao?

Khoan đã, sao thời gian trôi có một chút vậy?

Hay là mình ngủ một ngày một đêm rồi à?

Chuyện này không thể nào xảy ra mà!

“Này! Ngươi đã làm kiểu gì vậy hả?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.