Cách Sơn Hải

Chương 9: Tùy tiện em



Giang Yến chớp mắt một cách thong thả, nhìn Từ Minh muốn tiếp tục đi lên trước.

“Em thật sự muốn biết?”

Từ Minh dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc kiên định: “Muốn.”

“…..” Giang Yến ngửa ra sau, nằm liệt trên sô pha, duỗi tay bóp mày.

Eo Cẩu nam nhân lúc nào cũng ưỡn đến thẳng băng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều giống như đang mở họp, Từ Minh trước giờ chưa từng thấy dáng ngồi tùy tiện như vậy của hắn.

Đỗ Nguyên cũng chưa từng thấy, anh trừng lớn mắt, vẻ mặt có chút khó tin.

“Tùy tiện em.”

Giọng Giang Yến khàn khàn, cúi đầu không nhìn cậu nữa.

Từ Minh nhíu nhíu mày, nhưng tóm lại hiện tại thám tính tin tức từ Đỗ Nguyên là tương đối quan trọng, cậu không nói thêm gì nữa, ra hiệu Đỗ Nguyên đi theo cậu, nhấc chân liền đi đến phòng cho khách ở hướng tây của sảnh.

/

Nơi đó ban đầu không phải phòng cho khách.

Bọn họ quen nhau bốn năm, mỗi lần Từ Minh nổi giận với Giang Yến, đơn phương cãi nhau với hắn, mà Giang Yến duy trì trầm mặc, Từ Minh liền sẽ đóng sầm cửa mà đi, chờ một lúc Giang Yến đi ra tìm cậu hoặc là không tìm thấy cậu gọi điện thoại qua, cậu mới hết giận trở về.

Số lần rời nhà đi càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó Từ Minh lại nửa đêm đóng sầm cửa rời đi, suốt đêm không về. Chờ đến ngày hôm sau cậu tỉnh dậy ở nhà bạn, lúc khởi động máy nhìn thấy một dãy cuộc gọi nhỡ của Giang Yến, Từ Minh mới chột dạ chủ động trở về.

Sau đó cậu liền thấy nơi vốn để dùng làm phòng đọc sách, được Giang Yến suốt đêm cho người đổi thành phòng cho khách, bốn vách tường dán giấy màu xanh lục Từ Minh thích nhất, ở góc đặt một cái giường đôi lớn.

Giang Yến một đêm không ngủ ôm cậu, vùi đầu vào cổ cậu, giọng điệu thế nhưng có chút nghẹn ngào.

Hắn nói, sau này đừng cả đêm không về được không? Em giận anh liền ở chỗ này, chờ nguôi giận lại đi ra, đừng để anh không tìm thấy em.

Lòng Từ Minh cũng rất khó chịu, dùng sức ôm ngược lại hắn, rầu rĩ đồng ý. Từ đó về sau mỗi lần nổi giận với Giang Yến, cậu liền sẽ dọn vào phòng cho khách này, khóa cửa không cho Giang Yến vào.

Cách đó đã hơn một năm, lại tiến vào gian phòng cho khách này, nhìn trang hoàng giống như đúc lúc trước, chỉ là giấy dán tường màu xanh đã có chút cũ, Từ Minh hoảng hốt nghĩ, lúc ấy là bởi vì sao mà cãi nhau?

Hình như là bọn họ cùng nhau đi xem phim, khi đụng phải nơi có người, Giang Yến liền buông tay cậu ra, làm bộ chỉ là bạn bè bình thường, đối với cậu lịch sự lại xa cách.

Giống như người sẽ mười ngón tay đan xen, thân mật ôm hôn cậu ở nơi không có người kia không phải là hắn.

/

“Bác sĩ Từ, chân ngài có sao không?”

Đỗ Nguyên thấy Từ Minh đứng cạnh cửa thật lâu không nhúc nhích, cho rằng cậu đau chân không đi được.

Từ Minh bị giọng nói của anh kéo suy nghĩ về, thuận miệng đáp lại một câu vấn đề không lớn, đi về phía trước mấy bước, tìm vị trí có thể thông qua cửa phòng cho khách nhìn thấy sảnh bên ngoài, mới dừng chân.

Giang Yến vẫn nằm liệt trên ghế, cúi đầu vẫn không nhúc nhích.

Từ Minh dời tầm mắt đi, khóe mắt vẫn dừng ở trên người Giang Yến, nhìn chằm chằm hắn, sợ cẩu nam nhân thừa lúc cậu không ở đó lại muốn làm trò thiêu thân.

Đỗ Nguyên mở miệng trước khi Từ Minh lên tiếng:

“Bác sĩ Từ, xin phép cho tôi hỏi trước một câu, ngài là hợp lại với Giang tổng sao?”

Từ Minh gật đầu mặt không đổi sắc.

Thư ký Đỗ được câu trả lời khẳng định liền thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là được rồi, chờ lát nữa cho dù bác sĩ Từ hỏi đến chuyện gì tương đối riêng tư —— thân là bà chủ, bác sĩ Từ cũng là có quyền lợi biết một số việc của Giang tổng.

Ngón giữa của thư ký Đỗ đẩy gọng kính, có chút không thể chờ nổi:

“Đã biết, cậu hỏi đi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.