"Đưa tay ra." Lam Cận nhướng mày, trực tiếp đi tới anh, mười phần bá đạo mở miệng.
"Không có việc gì."
Tần Ẩn cười xấu xa mà lại sung sướng, đây là đang quan tâm anh sao? Yo, không uổng công anh cố ý làm tay bị thương.
Lam Cận bá đạo tổng tài, không nói một lời một phen cướp đi con dao gọt hoa quả trong tay anh, sau đó lại không nói một lời đem tay trái anh nâng lên tìm chỗ vết thương.
Ngón trỏ tay trái, miệng vết thương còn nhiễm máu, có thể nhìn ra một vết thương rất sâu.
"Cái này gọi là không có việc gì?" Lam Cận nắm lấy ngón tay anh, ánh mắt bá đạo lại cường thế chống đỡ hỏi anh.
Tần Ẩn ngây người, không hiểu sao cảm giác có chỗ nào không thích hợp...
Có phải em làm sai rồi không?
Sao lại giống như anh trở thành tiểu cô nương?
Nhưng mà, anh thấy thích rất nhiều.
"Chờ đó, tôi đi tìm miếng dán vết thương cho anh."
Lam Cận nói xong xoay người định đi ra ngoài, cánh tay chợt truyền đến một cỗ lực đạo, bất ngờ kéo cô trở về.
Lại một lần nữa kéo vào lồng ngực rộng lớn ấm áp nào đó, thanh âm khàn khàn dễ nghe của người nọ vang lên trên đỉnh đầu cô:
"Không cần, em chính là miếng dán vết thương của tôi."
Từ trên người nam nhân tản mát ra khí tức mị hoặc, trong sạch mang theo chút mùi thuốc lá, thập phần dễ ngửi, thoáng chốc bao bọc cô kín không kẽ hở, làm Lam Cận giật mình, có chút hoảng hốt.
Giống như đây là một mùi vị không thể quen thuộc hơn.
Giống như kiếp trước đã ngửi qua.
Mà sau khi ngửi qua, liền rốt cuộc bỏ không được!
Bất tri bất giác, Lam Cận đã đem đầu dựa vào trên người người đàn ông, giống như là có ma lực gì đó hấp dẫn cô, cô hoàn toàn là hành vi theo bản năng, căn bản không bị khống chế.
Không chỉ như thế, ngược lại cô còn giang hai tay ôm chặt lấy anh, cả khuôn mặt cứ như vậy chôn ở trong lồng ngực anh, gần như tham luyến ngửi sâu hơi thở dành riêng cho anh, vẻ mặt càng ngày càng say mê, gần như quên lối.
Thân thể Tần Ẩn ngẩn ra, một khắc bị cô ôm lấy, tim đập thình thịch ngay cả linh hồn cũng run rẩy, rung động quen thuộc mà lâu không gặp trong nháy mắt bao trùm toàn thân, làm cho anh càng thêm như si như điên.
Người đàn ông đồng dạng giang hai tay ôm lấy cô, lại bất giác siết chặt vài phần, đem cô gắt gao giam cầm ở trong ngực mình, ôm rất chặt.
Siết chặt đến mức hận không thể đem cô xuyên vào trong cốt huyết của thân thể, như vậy có thể cùng cô dung hợp thành một thể, không bao giờ tách ra nữa.
Sâu trong trí nhớ cũ kỹ đã lâu, phảng phất như bị thứ gì đó xé rách ra một khe hở nho nhỏ, tựa hồ có thứ gì đó trọng yếu nhất quý giá nhất, đang liều mạng muốn phá tan ra.
Ngay trong buổi tối hôm đó, Lam Cận sau khi về đến nhà mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái lại quỷ dị, cô mơ thấy mình bị tai nạn xe hơi chết, sau đó linh hồn phiêu đãng chung quanh, không có chỗ ở ổn định, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc đang khổ tâm nghiên cứu cái gì đó trong phòng nghiên cứu khoa học...
Người đàn ông kia cúi đầu, cô không cách nào thấy rõ dung mạo của người nọ, chỉ biết là rất trẻ mới đúng, không biết vì sao lại đầu đầy tóc bạc.
Khi Lam Cận tỉnh lại thì phát hiện, cô vậy mà khóc, khóe mắt có nước mắt.
Vị trí của trái tim mơ hồ nổi lên đau đớn.
Ngay cả giấc mơ kia cũng phảng phất tràn ngập cảm giác chân thật, làm cho cô từng đợt tim.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ cảnh trong mộng là thật đã xảy ra?
Hoặc là, là kiếp trước của cô?
Thật kỳ lạ.
Lam Cận vẻ mặt mê mang cùng kinh ngạc, trong đầu chợt hiện lên một gương mặt anh tuấn của người đàn ông, đôi mắt thâm tình, nụ cười tà khí, cơ hồ thoáng cái chiếm cứ toàn bộ tâm thần của cô.
Lam Cận đột nhiên hoàn hồn, nhắm mắt lại.
Chết tiệt, sao cô lại nghĩ đến người đàn ông đó lúc sáng sớm?
Lại hồi tưởng lại cái ôm ngày hôm qua...
Không thể không nói, cảm giác thật đúng là mẹ nó sảng khoái!