Tần Mộc ngồi ở ghế lái lái xe, vẻ mặt chất phác nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, không hiểu sao có chút đồng tình với chủ tử nhà mình, xong rồi, sợ là bị lộ tẩy.
Nhưng hắn đánh giá thấp năng lực không biết xấu hổ của chủ tử nhà mình, hoàn toàn không thấy nửa điểm chột dạ kích động, ngược lại cười càng thêm tao khí mười phần, "Em nghe ai nói? ”
Lam Cận cũng cười: "Đoán thôi. ”
Tần Ẩn trầm ngâm một lát, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, chợt sâu kín mở miệng: "Nếu tôi nói, thật sự là thuê, em có ghét bỏ tôi không? ”
Lam Cận cũng nghiêm túc nhìn anh một cái, cố ý nói: "Có. ”
Không biết, cô đã sớm biết những chiếc xe của anh đều là thuê, mấu chốt vẫn là xe của người bạn thần bí kia của cô.
Người bạn kia của cô nghe nói thích sưu tầm xe sang, mà những chiếc xe gần đây của Tần Ẩn đã sớm bán hết, có ra giá cũng không có người bán, cho nên chỉ có hai khả năng, hoặc là mua xe người khác đã qua sử dụng, hoặc là thuê.
Lại trải qua Lam Cận điều tra một chút, liền biết được những chiếc xe kia đều là thuê.
Nếu cô thực sự ghét bỏ anh, cô sẽ không lên xe của anh.
Cho nên cô cố ý nói như vậy, muốn nhìn xem phản ứng của Keo Kiệt gia.
Quả nhiên chỉ thấy vẻ mặt Tần Ẩn đâm tim, nhưng anh da mặt dày rất nhanh biểu hiện ra như không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp chuyển đề tài:
"Dẫn em đi nhà tôi ăn cơm, tôi làm nước ép cho em uống, sau đó bảo đầu bếp nấu ăn ngon cho em."
Lam Cận gập đầu, "Đều được. ”
Vừa lúc nhân cơ hội này đi xem nhà anh trông như thế nào.
Nghi ngờ nghiêm trọng liệu anh có thuê một biệt thự hay không.
Quả nhiên, lại là một trang viên có diện tích rộng lớn, phía sau trang viên có núi có nước có rừng cây ăn quả, mỗi ngày đều có thể ăn được hoa quả tươi, khó trách Tần Ẩn sẽ ép nước trái cây tươi cho cô uống.
Vừa xuống xe, Lam Cận liền trêu ghẹo: "Trang viên này nhìn không tệ, không phải là đi thuê chứ? ”
Tần Ẩn che dấu chột dạ trong đáy mắt, cười xấu xa: "Không phải. ”
Sau đó hỏi: "Em có thích ở đây không? Em có muốn chuyển đến sống không? ”
"Chờ anh theo đuổi tôi được rồi nói sau." Lam Cận ném xuống một câu, cất bước lười biếng đi vào trong trang viên, một bên thưởng thức phong cảnh ven đường.
Nơi này thật đúng là không tệ, là nơi cô mơ ước sống.
Tần Ẩn còn sững sờ tại chỗ, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của cô 'Chờ anh theo đuổi tôi được rồi nói sau'...
Nghe ý tứ của lời này... Cô đồng ý cho mình theo đuổi?
Tần Ẩn vui vẻ, càng thêm kiên định quyết tâm mau chóng theo đuổi cô, sau đó cô có thể chuyển đến trang viên sống cùng anh.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia, hai người tay trong tay tản bộ dưới ánh hoàng hôn, thậm chí buổi sáng có thể cùng nhau rời giường ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ăn cơm cùng nhau làm những việc mình thích...
Tần Ẩn nhất thời không ức chế được cả người run rẩy, đến từ linh hồn run rẩy, mừng rỡ như điên run rẩy.
Ánh mắt anh thâm tình mà lại si triền nhìn bóng lưng cô đi xa, chỉ hy vọng một ngày như vậy có thể sớm đến.
Lam Cận lười biếng dựa vào ghế sa lon thoải mái, chờ đợi vị gia nào đó tự tay ép nước trái cây cho cô uống, nhưng đợi nửa ngày, đợi đến một tiếng kêu thảm thiết từ phòng bếp truyền đến.
Thanh âm cũng không lớn, nói kêu thảm thiết cũng không tính, nhưng ai bảo Lam Cận trời sinh thính lực nhạy bén?
Theo bản năng nhíu mày, lúc này đứng dậy đi vào phòng bếp.
"Làm sao vậy?"
Lam Cận hai tay khoanh ngực lười biếng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông luống cuống tay chân bên trong, hẳn là lúc cắt hoa quả không cẩn thận cắt đến tay, sau đó nhanh chóng dùng nước rửa sạch một chút, lại tiếp tục cắt hoa quả.
"Không sao đâu. Nước trái cây của em lập tức có ngay. "Tần Ẩn nhìn thoáng qua cô, cười đến hết sức đẹp mắt, "Đi trên sô pha ngồi chờ một lát, ngoan. ”