Trần Phương Vọng không có bất kỳ ký ức nào về cha mẹ, hay về quá khứ, dường như tất cả đều không muốn xuất hiện trong đầu hắn.
Trong hàng tá những ký ức hắn muốn nhớ nhưng không nhớ được, ngoại trừ một loại ký ức kinh khủng luôn ám ảnh hắn suốt mười tám năm qua.
Chính là thú triều của mười tám năm trước, khoảng sáu tháng sau ngày hắn chào đời, bức tường nơi hắn từng sinh ra bị càn quét chỉ trong chớp mắt.
Thời điểm đó, hắn chứng kiến vô số siêu phàm giả đối đầu với thú triều, âm thanh xung quanh như ngưng đọng, chỉ có hình ảnh từng người bị xé nát hiện hữu.
Và, bức tường đó cũng là bức tường thứ tư nhân loại phải chấp nhận từ bỏ, người nào xui xẻo thì c·hết trên đường chạy trốn, may mắn thì chạy thoát tới bức tường cuối cùng.
Đương nhiên bên trong bức tường cuối cùng không phải thiên đường, Trần Phương Vọng và những người trốn thoát từ bức tường thứ tư bị đối xử như những kẻ tị nạn.
Bọn họ phải sống ở phần rìa bức tường, tương tự các khu ổ chuột, còn những kẻ từng ở trong bức tường thứ năm này được sinh hoạt tại khu vực trung tâm, nơi an toàn và phát triển nhất.
Sự phân cấp giàu nghèo chưa từng biến mất, chỉ là nó hoạt động như thế nào trong thời đại này mà thôi, Trần Phương Vọng chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự phân cấp này.
Các nguồn tài nguyên tối cao đều hỗ trợ cho đám người sống ở khu vực trung tâm, còn người ở rìa bức tường, nếu không có gia đình cật lực làm việc, thì mãi mãi không thể vực dậy nổi.
Điển hình là học sinh của trường cấp 3 Phòng Tuyến Số 13, gia đình bọn họ phải bỏ ra rất nhiều tiền để cho con cái học tập, nhờ đó mới được cung cấp Đá Năng Lượng khi chuẩn bị tốt nghiệp.
"Này, chúng ta phải bỏ ra số tiền rất lớn mới được nhận một viên Đá Năng Lượng, hắn còn chưa từng học tập tại trường mà lại được thầy ưu ái, điều này thật không công bằng!"
"Đúng vậy, một viên Đá Năng Lượng sơ cấp cũng có giá lên đến một triệu rồi, hắn thậm chí còn không đóng đủ nửa số tiền, thầy Phương làm như vậy là có ý gì chứ?"
"Chưa kể đến việc chúng ta được huấn luyện bài bản, học võ thuật, kiếm thuật, thương thuật, cung thuật, lẽ ra thầy Phương nên trao cơ hội đó cho chúng ta mới đúng!"
"Nếu nói như thế, chẳng khác nào thầy Phương biết phần lớn học sinh chúng ta không thể thức tỉnh đâu? Cho nên thầy mới trao cơ hội đó cho một kẻ còn chẳng có danh tính rõ ràng...?"
Thầy Phương biết việc mình làm ảnh hưởng lớn tới mức nào đối với học sinh của mình, nhưng Trần Phương Vọng là ngoại lệ, vì hắn là người duy nhất sống sót trong đợt thú triều năm đó.
Hàng ngàn siêu phàm giả phải bỏ mạng để ngăn cản thú triều, hắn may mắn được đưa lên người máy vận chuyển mới sống sót được cho đến hiện tại.
Hắn chưa từng bỏ qua bất kỳ buổi học nào trong suốt mười năm qua, mặc dù chỉ học lén từ bên ngoài, hắn vẫn ghi nhớ toàn bộ những thứ được dạy.
Đó chính là lý do thầy Phương tin tưởng và trao cho hắn cơ hội thức tỉnh, hơn nữa, trao niềm tin cho một người đặc biệt luôn luôn lúc nào cũng tốt hơn nhưng người bình thường.
"Mỗi người đều có cơ hội riêng, các em được nuôi dạy, được trả học phí bởi cha mẹ, việc không thể thức tỉnh là do các em không may mắn. Thầy chỉ có nghĩa vụ giảng dạy cho các em hiểu về luân thường đạo lý, đạo đức làm người, và những thứ liên quan tới siêu phàm giả, cũng như dị thú."
"Ngay cả con trai thầy còn thất bại trong quá trình thức tỉnh lần đầu tiên, nhưng thầy vẫn không hỗ trợ thêm Đá Năng Lượng, là tại sao? Bởi vì khả năng tương thích với sức mạnh siêu phàm chưa đủ, cần phải tiếp xúc nhiều với dị thú, hoặc các công việc cơ bản khác, từ đó cố gắng vượt qua giới hạn!"
"Bây giờ các em thức tỉnh thất bại, các em lại đổ lỗi cho thầy vì không trao cơ hội cho các em, trong khi các em đã nhận được cơ hội đó rồi? Nếu vẫn còn giữ những suy nghĩ tiêu cực này, các em sẽ không thể vượt qua giới hạn, đừng vì người khác nghèo khổ hay giàu có hơn mà so sánh, để rồi tự hạn chế bản thân!"
Đối với thầy Phương, suy nghĩ của đám học sinh này còn quá non nớt, nhưng cũng nhận ra sai lầm của bản thân khi không làm điều này trong âm thầm.
Mặt khác, để đám học sinh nói ra suy nghĩ của mình, rồi từ từ điều chỉnh chúng lại, cho bọn họ hiểu rằng mình nên suy nghĩ làm sao nỗ lực nhiều hơn.
Khi một người so sánh bản thân mình với một người khác, chẳng khác nào bọn họ tự xem thường bản thân cả, nhiều lần như vậy, sự tự tin sẽ dễ dàng biến mất.
"Quan trọng hơn hết, chẳng phải em ấy thức tỉnh thành công rồi sao? Đấy là may mắn, cũng là số phận em ấy phải đối mặt, mọi chuyện kết thúc ở đây thôi!"
Đột nhiên, Lâm Đình Thái bước lên phía trước, nhìn thẳng vào Trần Phương Vọng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Thưa thầy, em có thể thách đấu hắn không?"
"Phải ha, sao chúng ta không xem thử năng lực của hắn mạnh tới mức nào? Phỏng chừng Đá Năng Lượng thầy trao cho hắn là Đá Năng Lượng trung cấp, như thế mới thức tỉnh thành công được!"
"Có khả năng nha, thầy Phương cũng phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ trong chuyện này có uẩn khúc, và mấu chốt của vấn đề nằm ở hắn!"
"Thầy Phương, nếu thầy không cho phép Lâm Đình Thái thách đấu với hắn, điều đó chỉ nói rõ thầy thiên vị hắn mà thôi."
Nghe những lời này, quả thật thầy Phương sai rồi, lẽ ra thầy nên chọn cách an toàn nhất, chứ không nên làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng trong chuyện này chẳng có gì to tát cả, chỉ là một người ở tầng lớp thấp thức tỉnh thành công.
Đó có thể là lý do lớn nhất, vì một kẻ ở dưới đáy xã hội còn thức tỉnh thành công, mà bọn họ thì không thể, nó khiến cho đám học sinh cảm thấy ghen tị.
Đồng thời nói rõ bọn họ yếu kém hơn cả một tên ất ơ không được ăn học và huấn luyện tử tế, thật sự ảnh hưởng không hề nhỏ một chút nào.
Bọn họ chính là phủ nhận sự thật đáng xấu hổ này!
"Thầy Phương, thầy còn suy nghĩ chuyện gì nữa? Hay là nói, thầy quả thật dùng Đá Năng Lượng trung cấp giúp hắn thức tỉnh thành công?"
"Lương Thành Tài, thầy nhắc em!"
Thầy Phương không nhịn nổi nữa, lập tức quát lớn, làm cho đám học sinh kia im lặng, nhưng vẫn không khiến bọn họ ngừng nghi ngờ.
"Được rồi, tất cả đều là lỗi của thầy, bây giờ giờ thầy sẽ qua đó hỏi Trần Phương Vọng, nếu em ấy chấp nhận lời thách đấu thì thầy sẽ cho phép Lâm Đình Thái thử sức. Đương nhiên phải đảm bảo không gây thiệt hại nặng nề lên đối phương, đây chỉ đơn thuần là một cuộc thử sức, em đồng ý chứ?"
Lâm Đình Thái nhìn qua các bạn học, rồi tự tin gật đầu một cái, dường như rất mong được chờ khoảnh khắc này diễn ra.
"Vâng, em biết quy định không cho phép s·át h·ại đồng loại, nên sẽ cố không dùng quá sức."
"Thầy tin em biết giữ chừng mực."
...
Trần Phương Vọng đứng ở một góc trong phòng thí nghiệm, nãy giờ vẫn đang nhìn vào bảng hệ thống giữa khoảng không, nghiên cứu rất kỹ thông tin hiện lên.
[Danh tính: Trần Phương Vọng]
[Cấp độ: 1]
[Chức nghiệp: Không]
[Thiên phú: Hồi Phục (S)]
[Sức mạnh: E]
[Nhanh nhẹn: E]
[Tinh thần: E]
[Thể chất: S]
[Kỹ năng: Chữa Lành (A) Bậc Thầy Vũ Khí (D) Võ Thuật Cơ Bản (C)]
[Hồi Phục (S): Tăng giá trị nhận được hoặc sử dụng từ các kỹ năng hồi phục, không chịu tác động từ các kỹ năng nguyền rủa dưới cấp S. Đặc biệt, thiên phú Hồi Phục có thể tăng cấp bậc dựa trên giá trị hồi phục và giá trị sát thương nhận được từ mọi nguồn]
[Chữa Lành (A): Tự động chữa trị v·ết t·hương cho bản thân, không thể chữa trị v·ết t·hương cho người khác, có thể ngăn cản các đòn trí mạng dưới chỉ số Sức mạnh và Tinh thần cấp A]
[Bậc Thầy Vũ Khí (D): Thuần thục các loại v·ũ k·hí cơ bản, cấp bậc càng cao, sức mạnh tối đa hóa càng lớn, có thể cùng lúc dùng hai v·ũ k·hí khác nhau]
[Võ Thuật Cơ Bản (C): Thành thạo các môn võ thuật, bao gồm Quyền Pháp, Không Thủ Đạo, Đài Quyền Đạo, Kick Boxing, Capoeira, Systema, Krav Maga, CQC,..]
Thông thường, mỗi người thức tỉnh thành công và trở thành siêu phàm giả, họ sẽ nhận được một thiên phú bất kỳ, có thể liên quan hoặc không liên quan đến hoạt động hằng ngày.
Thiên phú cực kỳ quan trọng, nó cho biết siêu phàm giả nên tập trung phát triển sức vào phần nào, hạn chế điểm yếu của bản thân ra sao, gần như là trợ lực tốt nhất.
Đối với các chỉ số sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần và thể thất, hay cả thiên phú lẫn kỹ năng, mỗi một thứ đều được phân chia cấp bậc nhất định, F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS.
Nhưng các chỉ số sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần và thể chất không thể tăng lên theo cấp độ, mà nó phụ thuộc vào sự rèn luyện, trải nghiệm chiến đấu của chính mình.
Mà thiên phú cấp S, trong mười ngàn siêu phàm giả mới có một người, tương tự cấp SS hay SSS, siêu cấp thiên tài trong hàng triệu người mới xuất hiện một người.
Điển hình là Dylan Lancelot, thuộc gia tộc Lancelot, một trong thập đại gia tộc, sở hữu thiên phú cấp SSS, năm nay mới 24 tuổi đã đạt tới cấp độ 90, mạnh thứ 10 toàn nhân loại.
Quan trọng hơn hết, thiên phú Hồi Phục (S) của Trần Phương Vọng khác với các thiên phú bình thường, nó có thể thăng cấp. Điều này đồng nghĩa với việc, chỉ cần hắn liên tục lận sát thương và hồi phục, thiên phú sẽ tăng cấp bậc, theo thời gian, có thể đạt tới cấp bậc SSS.
"Mình, không ngờ mình lại may mắn đến thế, chỉ trong một lần đã thức tỉnh thành công rồi, như vậy mình sẽ có cơ hội tìm ra cha mẹ."
Mặc dù không biết cha mẹ còn sống c·hết thế nào, có phải bọn họ đã bỏ rơi mình hay không, Trần Phương Vọng vẫn mong mỏi một ngày nào đó tìm ra bọn họ.
Tất nhiên đối với hắn vào thời điểm này, thầy Phương chẳng khác gì cha ruột cả, luôn quan tâm tới hắn, nhiều lần cho hắn đồ ăn thức uống mà chẳng đòi hỏi điều gì.
Dẫu cho thầy không nuôi dạy hắn như những người cha ruột thịt, nhưng hắn chẳng cần gì hơn cả, vả lại thầy còn cho hắn học lén suốt mười năm qua, đây chính là điều tốt nhất dành cho hắn.
Chưa kể đến việc vừa mới đây còn trao cho hắn một viên Đá Năng Lượng, giúp hắn nhân được cơ hội thức tỉnh, và thề rằng sẽ không bao giờ quên đoạn ân nghĩa này.
Bấy giờ, thầy Phương từ xa tiến tới, khuôn mặt hơi thất thần, Trần Phương Vọng biết bản thân đang rơi vào tình thế khó, nên dù thầy có nói gì hắn cũng không trách móc.
"Phương Vọng, bạn học Đình Thái muốn thách đấu em, nếu không muốn đấu thì hãy từ chối, thầy sẽ giúp em khuyên nhủ..."
Trần Phương Vọng cười nhạt một cái, nhìn thầy Phương với ánh mắt bình thản, nhẹ lắc đầu nói.
"Em sẽ chấp nhận lời thách đấu, bởi vì em thầy mới rơi vào tình huống khó xử, cho nên em sẽ tự giải quyết vấn đề này."
"Thật sự ổn chứ? Thiên phú của Lâm Đình Thái là nhanh nhẹn, không cần biết đang ở cấp bậc nào, nhưng vẫn là thiên phú tốt nhất rồi."
"Thầy yên tâm, những năm qua học lén bọn họ, em nắm rõ từng hành động của họ rồi, cả các kỹ năng cơ bản cũng luyện tới một mức nhất định."
"Ha... Nếu em tự tin như vậy thì tốt, nhưng tuyệt đối đừng khiến bản thân gặp nguy hiểm, có thể đầu hàng bất cứ lúc nào, nhớ chứ?"
"Vâng, thầy yên tâm."
Sau đó, Trần Phương Vọng và thầy Phương đi về hướng đám học sinh đang tụ tập ở gần cửa, ai nấy đều nhìn họ với ánh mắt đầy sự khó chịu.
Lâm Đình Thái cùng thái độ ra mặt, dĩ nhiên chỉ đối với mình Trần Phương Vọng mới như thế, bọn họ vẫn rất tôn trọng thầy Phương.
Nói thế nào thì bao năm qua thầy Phương dạy cho bọn họ rất nhiều thứ, cũng biết rõ vai trò của thầy cực kỳ quan trọng.
Thực chất thầy Phương là một thành viên cấp thấp trong Đội Cảnh Vệ, được cất cử đến đây điều tra tình hình bên ngoài bức tường.
Không phải ngẫu nhiên mà thầy ấy làm thầy giáo ở chốn nguy hiểm này, ban ngày dạy học, ban đêm ra ngoài trinh sát, rất cực khổ.
Chỉ là đám học sinh ghen tị với Trần Phương Vọng nên mới làm quá mọi chuyện như vậy, hoàn toàn không có ý xấu gì cả.
"Trần Phương Vọng, mày dám nhận lời thách đấu của tao chứ?"
Lâm Đình Thái bước tới phía trước, khuôn mặt hiện rõ vẻ khiêu khích, thẳng thắn nói một câu.
Trần Phương Vọng không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức đáp.
"Tôi chấp nhận lời thách đấu."
"Được lắm, nhanh chóng tới phòng huấn luyện đi, chúng ta sẽ phân rõ thắng bại!"
Ngay sau đó, cả đám người kéo nhau tới phòng huấn luyện, tất cả đều háo hức mong chờ trận đấu nhanh chóng diễn ra.
Trần Phương Vọng cũng vậy, hắn từng là một kẻ ăn mày, ngày ngày lượm nhặt đồ thừa mà người ta vứt bỏ, bây giờ đã trở thành siêu phàm giả.
Chính vì thế hắn càng muốn chứng minh bản thân mình hơn bao giờ hết, cho mọi người nhìn thấy sự thay đổi của hắn, và phần nào đó giúp mọi người hiểu ra một điều.
Cho dù là những người sống ở tầng lớp thấp nhất, là một tên ăn mày, hay một người bình thường, thậm chí người giàu, tất cả đều có cơ hội trở thành siêu phàm giả, cơ hội đó chia đều cho tất cả mọi người.
Đương nhiên đi đôi với sức mạnh là trách nhiệm, cũng như số phận bọn họ phải đối mặt trong tương lai. Hắn, những siêu phàm giả, bọn họ sẽ là những người mở đường, và đương đầu trực diện với thú triều.