Khoảng một trăm hai mươi năm trước, vô số thiên thạch bí ẩn giáng xuống Lam Tinh, bên trong những viên thiên thạch sinh ra hàng triệu dị thú.
Một cuộc tàn sát dã man đã diễn ra, máu tươi của nhân loại chảy thành sông, t·hi t·hể chồng chất lên nhau, vô cùng khủng kh·iếp.
Tất cả những gì nhân loại có thể làm là dùng v·ũ k·hí h·ạt nhân chặn đứng mạch tiến công mãnh liệt của đám dị thú, dẫn đến phần lớn vùng đất bị phá hủy.
Mà dị thú lại không bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng vẫn liên tục sinh sôi nảy nở ngoài kia, truy đuổi nhân loại tới cùng trời cuối đất.
Cho đến khi nhân loại tìm thấy phương pháp chống lại dị thú, chính là hấp thụ Đá Năng Lượng rơi ra khi dị thú c·hết, thức tỉnh sức mạnh siêu phàm.
Nhưng lúc đó nhân loại chỉ còn lại một vùng đất nhỏ nằm ở khu vực giữa Lam Tinh, và số người còn sống sót chỉ vỏn vẹn 150 triệu người.
Sau đó, những siêu phàm giả bắt đầu chống trả dị thú, nỗ lực bảo vệ vùng đất cuối cùng của nhân loại, cũng như xây dựng năm bức tường thành vững chắc nhất.
"Thưa thầy, chúng em đã nghe những điều này suốt mười mấy năm qua rồi, cũng biết chúng ta được bảo vệ bên trong bức tường. Nhưng mà... "
Một nam sinh mười tám tuổi bất ngờ giơ tay phát biểu, trông rất khó chịu khi phải nghe đi nghe lại những bài giảng quen thuộc suốt nhiều năm.
Thầy Phương bình tĩnh cầm thước hướng vào màn hình ba chiều, hình ảnh dị thú tàn s·át n·hân loại hiện lên cực kỳ rõ ràng, cùng với đó là sự chống trả quyết liệt của siêu phàm giả.
"Lâm Đình Thái, em đang cố nói cho thầy biết rằng, em cảm thấy những gì thầy giảng suốt mấy năm qua là thừa thãi sao?"
"Không, không phải, em không có ý đó, nhưng bọn em đã thuộc lòng nó vào đầu rồi, em có thể đọc lại chính xác những gì thầy từng giảng..."
Thầy Phương lắc lắc đầu, đưa tay về phía trước ngăn không cho Lâm Đình Thái nói tiếp.
"Vấn đề ở đây không phải việc em thuộc lòng, em có thể đọc từng câu từng chữ giống những gì thầy giảng. Mà là sự thật về thế giới này, em cần biết chúng ta đang đối mặt với thứ gì, và nó đã gây ra thiệt hại lớn đến mức nào!"
Lâm Đình Thái cố giải thích điều gì đó, nhưng rõ ràng ai cũng nhận ra hắn đã sai hoàn toàn, ngay từ khi hắn đặt câu hỏi.
Dĩ nhiên thầy Phương không ghét bỏ gì Lâm Đình Thái, ngược lại còn giải thích tận tình cho hắn hiểu, đám học sinh còn lại cũng chú tâm lắng nghe hơn.
"Phần lịch sử đen tối nhất mà nhân loại từng đối mặt chỉ mới diễn ra một trăm hai mươi năm. Và, nó vẫn còn đang tiếp tục diễn ra, thậm chí còn kinh khủng hơn trước kia rất nhiều lần."
"Vả lại, các em biết tại sao trước đây chúng ta từng xây năm bức tường thành, nhưng bây giờ chỉ còn lại duy nhất một bức tường không? Chính là thú triều, cơn thịnh nộ của đám dị thú, nó phá hủy mọi thứ, may mắn lắm mới giữ được bức tường thành cuối cùng sau sáu lần bị tổng t·ấn c·ông!"
Thầy Phương nhìn thẳng đám học sinh bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc, rồi chuyển hình ảnh trên hình một đoạn băng ghi hình khác, chiếu cảnh tượng thú triều t·ấn c·ông vào bức tường.
Ngay lập tức, toàn bộ học sinh trong lớp đều há hốc mồm, cơ thể run lẩy bẩy, không nói nên lời, hình ảnh vừa được chiếu lên khiến bọn họ sợ hãi tột độ.
"Trong các tiết học từ lúc các em bắt đầu vào học cho tới hiện tại, chưa có một bài giảng nào nói về thú triều. Trừ khi các em là con cháu của các đại gia tộc, được huấn luyện và giảng dạy từ nhỏ mới nghe qua."
"Thông thường, các thầy cô sẽ nói rằng, những thành viên cao cấp trong Hiệp Hội Siêu Phàm Giả muốn thu hẹp phạm vi của nhân loại. Vì như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát, cũng như bảo vệ bọn họ khỏi nguy hiểm, đồng thời đảm bảo đầy đủ nhân lực."
"Thực chất đó chỉ là một lời nói dối, nhằm giúp các em yên tâm học tập, chờ đợi ngày trở thành siêu phàm giả rồi bước ra ngoài bức tường. Cho nên các em chẳng biết gì về thế giới này cả, bởi các em vẫn đang nhận được sự bảo vệ tuyệt đối từ những cao tầng, những siêu phàm giả."
"Việc sống yên bình bên trong bức tường khiến các em nghĩ rằng ngoài kia không có gì đáng lo lắng. Nhưng hãy dẹp bỏ thứ suy nghĩ ngu ngốc đó, thú triều không phải thứ các siêu phàm giả đủ khả năng đối mặt, nói gì đến học sinh các em!"
Trước những lời này, đám học sinh vừa run rẩy, vừa cảm thấy biết ơn vì bao năm qua vẫn được mọi người bảo vệ, yên tâm học tập trong môi trường tốt nhất.
Hơn nữa, hiện tại đám học sinh dù học tại ngôi trường nghèo nàn nhất, bọn họ vẫn được cung cấp một lượng nhỏ Đá Năng Lượng.
Mà đám học sinh này năm nay đều 18 tuổi hết rồi, sở hữu thể trạng tốt nhất để tiến hành thức tỉnh, thành hay bại đều trông chờ vào thời khắc này.
Hầu như những người sinh vào khoảng thời gian này đang sống rất tốt, cho nên thường quên mất quá khứ đen tối kia, mới nhắc đi nhắc lại vô số lần.
"Được rồi, thầy biết các em rất bất ngờ khi thấy thú triều, đó là một cuộc càn quét không có điểm dừng. Nhưng mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó, vậy bên trước mắt các em cần phải thức tỉnh để nhận sức mạnh siêu phàm."
"Chính đám dị thú đó chính là nguồn kinh nghiệm khổng lồ giúp siêu phàm giả thăng cấp, và đạt ngưỡng sức mạnh hủy diệt bọn chúng."
"Và, chúng ta chỉ còn duy nhất một bức tường, trong vòng hai năm nữa đợt thú triều thứ năm sẽ bắt đầu diễn ra. Đến lúc đó, nếu lứa siêu phàm giả các em không thể vượt qua các bậc tiền bối, nhân loại sẽ đi đến hồi kết!"
Lịch sử từng ghi nhận lại, cứ cách 20 năm, một cuộc tổng t·ấn c·ông của dị thú sẽ xuất hiện, càn quét hết thảy mọi thứ, được gọi là thú triều.
Đám học sinh kia thuộc lứa siêu phàm giả có thể nói là cuối của nhân loại, đồng thời bọn họ cũng chỉ có hai năm ngắn ngủi để mạnh lên.
Người dân Lam Tinh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn tiến lên phải có sức mạnh vượt trội, muốn rút lui thì chẳng còn con đường nào.
"Ài... Hai năm thật sự quá ngắn ngủi, các em lại chẳng phải thiên tài, hay con cháu của gia tộc nào đó, số phận quá đỗi đen đủi..."
Thầy Phương bỗng tỏ ra khổ tâm, thiên tài, hay con cháu của các gia tộc đều được chinh chiến từ khi còn nhỏ, đám học sinh này nếu lên chiến trường, chẳng khác nào làm tốt thí.
Dù sao thì số phận của nhân loại đều nằm trong tay tất cả mọi người, nếu không có người chịu hi sinh, sẽ không có Lam Tinh của tương lai.
Thầy Phương hít thở một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó nghiêm túc nói.
"Chuẩn bị tinh thần đi, ngay bây giờ các em sẽ tiến hành thức tỉnh, thành công thì trở thành siêu phàm giả, thất bại thì ở hậu phương làm hậu cầu, ai cũng có tác dụng riêng."
Dứt lời, thầy Phương mở cửa, đám học sinh bắt đầu đứng dậy, lần lượt bước theo sau thầy, hướng tới phòng thí nghiệm nằm ở cuối hành lang.
Tiếng bước chân của đám học sinh nhỏ nhẹ hơn bình thường, cảm giác lo lắng tràn ngập bầu không khí xung quanh.
Vừa mới biết về thú triều, hiểu sự nguy hiểm lớn tới nhường nào, chẳng trách khiến bọn họ nhất thời c·hết tâm, không dám đối diện với hiện thực.
"Đây là cuộc chiến của tất cả mọi người, nếu các em nỗ lực, thì những người khác cũng sẽ nỗ lực, như thế mới giúp nhân loại thoát khỏi cửa tử."
Thầy Phương vừa đi vừa trấn an đám học sinh, bất kỳ thời đại nào cũng vậy, sự nỗ lực luôn được đền đáp, và bây giờ mọi người cần nỗ lực hơn bao giờ hết.
Đến nơi, thầy Phương quay lại nhìn đám học sinh, ra hiệu cho bọn họ hít thở sâu trước khi bước vào trong phòng thí nghiệm.
Khi bọn họ bình tĩnh hơn, thầy Phương mở cửa, bên trong xuất hiện năm khoang máy kỳ lạ, dường như phải đi vào khoang máy mới tiến hành thức tỉnh được.
Lập tức, thầy Phương mở tủ cạnh góc tường ra, bên trong có tổng cộng 46 viên Đá Năng Lượng, vừa đủ với số lượng học sinh.
"Từng người một cầm lấy Đá Năng Lượng rồi bước vào khoang máy, nó sẽ giúp các em giảm bớt áp lực trong quá trình hấp thụ."
Nhanh chóng, lần lượt năm học sinh cầm lấy Đá Năng Lượng, bước vào khoang máy, nó đóng cửa lại ngay khi bọn họ đứng ở bên trong.
Nam sinh cao ốm ở khoang máy số 1 không ngần ngại đặt Đá Năng Lượng lên ngực, cảm giác vô cùng tự tin, điều đó giúp đám học sinh kia cũng tự tin làm theo.
Đá Năng Lượng tiếp xúc với bề mặt da bên ngoài, rồi đột ngột đi xuyên vào ngực, dường như đang hợp thành một với trái tim.
Chưa đầy ba giây, một luồng sáng khổng lồ tỏa ra xung quanh bọn họ, che khuất tầm nhìn của những người bên ngoài.
"Nhìn thật kỹ, chứng kiến thời khắc trở thành siêu phàm giả!"
Thầy Phương nghiêm nghị nói một câu, có thể thấy thầy ấy rất muốn học sinh của mình trở thành siêu phàm giả.
Tuy nhiên, mỗi người đều có độ tương thích khác nhau, không phải ai cũng thành công thức tỉnh, và năm người đầu tiên đồng loạt thất bại.
Luồng sáng tan biến, khoang máy mở ra, khuôn mặt thất thần của năm học sinh hiện hữu trước những người còn lại, có thể thấy bọn họ cực kỳ thất vọng.
"Đừng lo lắng quá, các em đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là số phận muốn các em trở thành hậu cần mà thôi."
"Những người khác cũng đừng nản chí, tiếp tục bước vào khoang máy, nghĩ đến ước mơ của các em đi!"
Thầy Phương liên tục cổ vũ tinh thần cho đám học sinh, số lượng siêu phàm giả đã giảm khá nhiều so với trước đây, nếu có vài người ở vùng ngoại ô thức tỉnh đã may mắn lắm rồi.
"Thất bại là khi các em chọn cách từ bỏ, tương lai phía trước vẫn còn đó, muốn sống thì hãy tiến lên!"
Lần lượt năm học sinh tiếp theo bước vào khoang máy, bọn họ đã hết đường lùi, chỉ còn cách đối diện với hiện thực nghiệt ngã.
Năm người lặp lại hành động, khi luồng sáng khổng lồ bao quanh bọn họ biến mất, ba người thất vọng tràn trề, hai người còn lại vui mừng khôn xiết.
"Thầy, em thức tỉnh rồi, có thể nhìn thấy hệ thống rồi!"
"Em cũng vậy, thứ này tuyệt quá, em thấy được tổng quan sức mạnh của bản thân, thật sự quá tuyệt vời!"
"Tốt tốt tốt, qua đó nghiên cứu thêm về sức mạnh đi, các em là hi vọng của toàn nhân loại."
Hai học sinh trở thành siêu phàm giả vui mừng đi qua một bên, bắt đầu nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt, còn học sinh khác tiếp tục tiến hành thức tỉnh.
...
Một lúc sau, toàn bộ 44 học sinh đã hoàn tất quá trình thức tỉnh, trong đó có 14 người trở thành siêu phàm giả, con số khá ít so với lượng người thức tỉnh.
Tuy nhiên, 14 người không phải con số nhỏ, trước đây năm đến mười học sinh mỗi lớp thức tỉnh là cao nhất, đám học sinh này thật sự rất nay mắn.
"Chú ý, tất cả tập trung lại đây nghe thầy nói."
Khoảng năm phút sau, đám học sinh nhanh chóng tập hợp lại cùng một chỗ, chú tâm lắng nghe những lời thầy Phương nói.
"Đối với các em đã trở thành siêu phàm giả, hãy gia nhập Đội Cảnh Vệ, nhanh chóng ra ngoài bức tường, tiêu diệt quái vật và thăng cấp."
"Đội Cảnh Vệ sẽ giúp các em hiểu sâu hơn về siêu phàm giả, hệ thống, cũng như những luật lệ cần biến khi ra ngoài bức tường."
"Đối với các em thức tỉnh thất bại, các em có thể học phương pháp chế tạo và điều khiển người máy, hoặc học lớp nấu ăn, lớp thợ rèn."
"Đôi khi trong quá trình học tập và rèn luyện đó, các em vẫn có cơ hội thức tỉnh, nên tuyệt đối đừng bao giờ từ bỏ."
"Như thầy vừa nói lúc nãy, thất bại là khi các em chọn cách từ bỏ, đừng vì chút khó khăn mà vội vàng chấp nhận dừng lại."
Thầy Phương tiếp tục động viên đám học sinh, quả thật từng xuất hiện nhiều trường hợp thức tỉnh sau quá trình học tập và rèn luyện gian khổ.
Cho nên mỗi người đều có nhiều cơ hội hơn để trở thành siêu phàm giả, chỉ là vấn đề thời gian luôn tìm mọi cách ngăn cản bọn họ.
Cạch ~
Đột nhiên, từ xa bỗng vang lên một tiếng, ai đó đang nấp sau cánh cửa, vì lộ tiếng mà lập lức bỏ chạy.
"Trường chúng ta phân chia giờ giấc chuẩn mực, có lẽ kẻ là kẻ đột nhập, thầy và các bạn yên tâm, em sẽ bắt hắn về đây ngay!"
Lâm Đình Thái bất ngờ nói, giọng điệu cực kỳ tự tin, tuy hỏi câu hơi ngớ ngẩn lúc đầu buổi học, nhưng lại là người đầu tiên thức tỉnh trong lớp.
Nói xong, vù một cái, hắn như cơn gió lao nhanh ra ngoài cửa, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc trước tốc độ của hắn.
"Ồ, vậy ra học sinh Lâm Đình Thái thức tỉnh thiên phú tốc độ, một thiên phú cực kỳ mạnh trong chiến đấu."
"Wah, không ngờ Lâm Đình Thái lại sở hữu thiên phú tốt đến thế, không biết mất bao lâu cậu ta mới bắt được kẻ đột nhập đó nhỏ?"
Khoảng ba mươi giây sau, Lâm Đình Thái bắt về một thanh niên trạc tuổi bọn họ, có điều trông người thanh niên này gầy yếu, quần áo rách rưới, chẳng khác nào ăn mày.
Thầy Phương vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, thầy biết hắn là ai, cũng như lý do hắn trốn sau cánh cửa.
"Thầy, chúng ta xử lý hắn thế nào... Huh?"
"Em thả cậu ta ra trước đi, hiểu lầm mà thôi."
Động thái của thầy Phương càng khiến Lâm Đình Thái kinh ngạc hơn, hoàn toàn không hiểu tại sao thầy lại làm vậy.
Ngược lại, thầy Phương có vẻ ân cần trước thanh niên này, nhẹ nhàng phủi bụi trên người hắn.
"Trần Phương Vọng, em muốn thử thức tỉnh chứ?"
"Thầy sẽ cho em cơ hội ạ?"
"Đúng vậy, hãy nắm bắt nó thật tốt."
"Huh? Khoan đã, thầy Phương, thầy nói vậy là sao? Em chắc chắn hắn không có trong danh sách học sinh, thầy làm như vậy liệu có đang làm trái quy định của nhà trường?"
Một nam sinh dáng người cao ráo, đeo kính trông giống hệt những học sinh tri thức, đương nhiên quyết định của thầy Phương đều khiến mọi người trong lớp khó hiểu.
Nhưng thầy Phương không hỏi ý kiến của đám học sinh, mà trực tiếp hỏi Trần Phương Vọng, dường như bọn họ đã quen biết nhau từ trước.
Mặc dù thấy mọi người có vẻ khó chịu với mình, Trần Phương Vọng vẫn muốn thử sức, đây là cơ hội mà một người nghèo như hắn chẳng bao giờ có.
Biết tính chất của việc này vô cùng quan trọng, bằng mọi giá hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cũng là cách giúp hắn đi lên từ đáy xã hội.
"Chuyện này thầy sẽ chịu trách nhiệm, với lại thầy cũng không dùng tài nguyên của trường nên thầy chẳng làm gì sai cả."
Thực chất nam sinh đeo kính kia là con trai của thầy hiệu trưởng, khó trách hắn khó hiểu, phần nào đó cũng vì không muốn mất đi tài nguyên quý giá cho một kẻ vô can.
Với lời nói vừa rồi của thầy Phương, con trai hiệu trưởng chẳng thể làm gì hơn ngoài tránh sang một bên, nhìn thanh niên nghèo khổ bước vào khoang máy.
Trần Phương Vọng cầm chặt Đá Năng Lượng, vội vã bước vào trong, hắn đang nắm giữ tài nguyên quý giá do thầy Phương cất công cho hắn.
Nhìn thấy thầy Phương mỉm cười nhìn mình, Trần Phương Vọng lòng tràn đầy tự tin, lập tức đặt Đá Năng Lượng lên trước ngực.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn hãy ban cho tôi sức mạnh siêu phàm!
Trần Phương Vọng cầu nguyện trong đầu, luồng sáng khổng lồ bất ngờ phóng thích xung quanh cơ thể hắn, tạo ra cảm giác đau nhói khó tả trên từng thớ thịt.
Sự việc đột ngột này khiến tất cả mọi người vừa khó hiểu, vừa khó xử, nhưng càng khó tin hơn khi chứng kiến nụ cười rạng ngời nở trên môi Trần Phương Vọng.
"Mình, cuối cùng mình cũng trở thành siêu phàm giả rồi!?"
Những ánh mắt khó tin, những khuôn mặt ngờ nghệch, tất cả đều vì Trần Phương Vọng mà hiện hữu, ai có thể ngờ một tên trông ốm yếu lại thức tỉnh thành công chứ? Và khoảnh khắc này, điều đó đã trở thành hiện thực, hắn thức tỉnh, chân chính trở thành siêu phàm giả!