Quay trở lại phòng khách Lý Hiên thấy Mạc Nhan và Lý An Nhiên vẫn còn trong nhà bếp cậu đi lại muốn phụ giúp hai người, Lý An Nhiên nhìn về phía Mạc Nhan nói: "Chị ra ngoài nói chuyện với Liên Thành đi, chuyện ở đây để thằng nhỏ này với tôi làm được rồi"
Mạc Nhan nghe vậy giật đầu đi ra, bà gọi Liên Thành vào phòng nói chuyện, bà không do dự mà vào thẳng vấn đề chính, Mạc Nhan nắm đôi bàn tay có chút run rẩy của Liên Thành hỏi: "Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?"
Liên Thành đôi mắt sợ hãi hỏi lại: "Mẹ biết chuyện của tụi con?"
Mạc Nhan xoa mặt cậu nói: "Con có thể giấu được mẹ Lý nhưng không thể nào giấu được mẹ. Mẹ là ai chứ là người nuôi con lớn đấy, con như thế nào người làm mẹ như mẹ sao không nhìn ra được. Mẹ đã nhìn ra chuyện của hai đứa từ lâu, mẹ không hỏi vì muốn hai đứa tự nói với mẹ và An Nhiên" sau đó bà thu tay lại mặt nghiêm túc nói: "Nhưng hôm nay nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lý Hiên và tay con có dấu vết đeo nhẫn để lại, có phải Lý Hiên cầu hôn con rồi không? Hai đứa tính kết hôn? Khi chưa có sự đồng ý của mẹ và mẹ Lý?"
Liên Thành sợ hãi nhìn mẹ, đôi mắt long tròng nói: "Con xin lỗi đã giấu mẹ chuyện này, con không cố ý muốn giấu mẹ, chỉ là chưa tìm được cơ hội để nói. Mẹ, xin mẹ cho tụi con thời gian khi đó tụi con sẽ tự nói với mẹ Lý"
Mạc Nhan nhìn Liên Thành thương sót nói: "Mẹ không trách con, mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con, mẹ chỉ cần con vui và hạnh phúc với quyết định của mình là được"- bà nắm tay Liên Thành khuyên nhủ: "Con nên lựa lời nói sớm với Mẹ Lý đừng để tự bà ấy phát hiện đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu"
Mạc Nhan và Liên Thành quay lại phòng khách ngồi nói chuyện cùng với Lý Hiền và Lý An Nhiên, lúc này Mạc Nhan nhắc đến chuyện bà sẽ quay lại Thăng Bình về nơi mà bà và Liên Thành từng sống, nghe bà nói vậy Liên Thành có chút lo lắng mà phản đối. Nhưng Mạc Nhan đã quyết rồi thì giờ Liên Thành có nói gì bà cũng muốn về quê. Mạc Nhan không thích thành phố rộn nhịp, bà thích những nơi bình yên hơn. Bây giờ Liên Thành cũng đã trưởng thành không còn gì để bận tâm nữa. Sau một lúc khuyên nhủ nhưng không thành, Liên Thành đành đồng ý để mẹ về quê nhưng phải thường xuyên gọi điện cho cậu để nắm bắt tình nhìn.
Tối đó Liên Thành muốn Mạc Nhan ở lại, cậu muốn được ở cạnh bà trong khoảng thời gian trước khi bà về quê, nhưng Mạc Nhan nhìn ra sắc mặt buồn chán của Lý Hiên nên từ chối: "Một thời gian nữa mẹ mới về, con cuối tuần chịu khó về ăn cơm với mẹ là được rồi. Thôi cũng muộn rồi mẹ mà mẹ Lý không làm phiền hai đứa nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi. Mẹ và mẹ Lý về đây"
Mạc Nhan và Lý An Nhiên rời đi, Liên Thành quay về phòng ánh mắt thất thần lòng nhiều muộn phiền thở dài vài cái liền, Lý Hiên thấy tâm trạng cậu không ổn hỏi: "Em sao vậy? Sống xa mẹ Mạc em không vui à? Sau này nếu em muốn anh sẽ đưa em về gặp mẹ"
Liên Thành nhìn Lý Hiến đôi mắt tội lỗi nói: "Mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi"
Lý Hiên ngơ ra hỏi lại: "Mẹ Mạc biết từ lúc nào? Không lẽ là lúc ở bàn ăn? Là do anh đeo nhẫn ư?"
Liên Thành thở dài đáp: "Không, mẹ biết lâu rồi, mẹ còn chuyện biết em thích anh từ hồi cấp ba, biết em và anh ở cạnh nhau nhưng mẹ không hỏi vì muốn em và anh tự thú nhận với mẹ và mẹ Lý"
Liên Thành nước mắt lưng tròng nói tiếp: "Hiên Hiên, em là đứa con không tốt phải không? Em đã che giấu chuyện quan trọng này với mẹ, che giấu cả việc anh cầu hôn em, vậy mà mẹ lại không giận em mẹ còn khuyên nhủ em nữa. Em đúng là đứng con hư mà"
Lý Hiên ôm cậu an ủi: "Không đâu Thành Thành, em không phải là đứa con hư, là tại anh không chịu nói chuyện của chúng ta với hai mẹ, em không có lỗi gì cả, đều tại anh không tốt không suy nghĩ chu đáo chưa được sự cho phép của mẹ Mạc và mẹ Lý mà đã tự tiện cầu hôn em"
Liên Thành im lặng một lúc rồi nói: "Hay chúng ta nói chuyện này với mẹ Lý đi, trước sau gì cũng phải nói, nói sớm một chút cũng tốt hơn"
Lý Hiên xoa đầu cậu nói: "Ừ, đợi thời cơ thích hợp anh sẽ nói với mẹ sau đó sẽ đến nhà hỏi cưới em"
Liên Thành mặt lo âu hỏi lại: "Lỡ mẹ.."
Không cho Liên Thành nói hết câu Lý Hiên đã dùng môi mình giữ chặt môi Liên Thành lại rồi nói: "Không có lỡ gì hết, em chỉ có thể là của anh, nếu không được anh sẽ đưa em bỏ trốn" cậu tựa trán mình vào trán Liên Thành nói tiếp: "Em có muốn chạy trốn cùng anh không?"
Liên Thành cười hạnh phúc nói: "Chỉ cần ở cạnh anh thì đi đâu cũng được"
Từ khi Mạc Nhan về quê Liên Thành hầu như không về nhà Lý An Nhiên vào cuối tuần cùng Lý Hiên nữa, một tháng cùng lắm chỉ về một lần, một phần do công việc bận rộn phần còn lại cậu sợ khi đổi mặt với An Nhiên, dù đã mở lòng chấp nhận An Nhiên là mẹ ruột nhưng đôi khi vẫn còn khoảng cách. Liên Thành nhiều lần muốn nói chuyện với An Nhiên nhiều hơn, muốn hiểu thêm về bà nhưng mỗi lần hai người nói chuyện ngoài việc bà hối thúc Liên Thành tìm bạn gái ra thì bà chẳng hỏi thêm gì khác. Cũng vì thế mà càng ngày Liên Thành lại càng có thêm khoảng cách.
Dạo gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn, tuyết rơi nhiều Lý Hiên cũng hạn chế về nhà Lý An Nhiên, bà nhiều lần gọi nhưng cậu cứ hẹn hết lần này đến lần khác, biết là không về bà sẽ buồn nhưng đường về thì nhà xa công việc lại bận rộn thêm thời tiết mà người ta chỉ muốn ở nhà như thế này thì cậu càng không muốn ra khỏi nhà.
Hôm đó Liên Thành thì đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Lý Hiên từ nhà tắm đi ra trên người chỉ có một cái khăn quẩn bên dưới, cậu đi lại nhà bếp ôm Liên Thành từ phía sau hôn lấy hôn để cơ thể cậu, còn khen cơ thể này thơm, Liên Thành đẩy cậu ra càu nhàu: "Anh tắm xong rồi thì mặt quần áo hẳn hoi vào, không thấy lạnh à? Đừng để bị cảm em không muốn chăm sóc người đang ốm vào lúc này đâu"
Lý Hiên lại sà vào người cậu hôn hít từ phía sau nói: "Vậy em sưởi ấm cho anh đi, dùng cơ thể ba mươi bảy độ này sưởi ấm cho cơ thể đang lạnh của anh đi"
Liên Thành đặt con dao đang cầm trên tay xuống xoay người đẩy Lý Hiền ra chưa kịp nói gì đã bị Lý Hiên bế lên đi lại bàn ăn đặt cậu ngồi trên bàn nói: "Anh thật sự rất lạnh, nếu không muốn phải chăm sóc người bệnh như anh thì sưỡi ấm cho anh đi"
Liên Thành nhíu mày nói: "Em còn phải chuẩn bị bữa sáng, anh không tránh ra là muộn đấy. Anh không đói hả?"
Lý Hiên nhìn cậu ánh mắt đưa tình nói: "Đói, nhưng so với ăn bữa sáng thì ăn em ngon hơn"
Nói rồi cậu điên cuồng gặm nhấm đôi môi căng hồng đó, điên cuồng liếm láp cơ thể mới sáng của Liên Thành, bàn ăn trở nên lộn xộn cậu hất đổ hết những gì có trên bàn xuống đất để Liên Thành nằm xuống, áo ngủ của Liên Thành đã bị cậu lột ra chiếc quần bên dưới cũng đã được tụt xuống cậu lật úp người Liên Thành lại, sắp đi vào sự cao trào thì cả hai đồng thời giật mình do tiếng đổ vỡ ngoài cửa. Lý Hiên ngước mặt lên nhìn liền sững sốt hành động định đưa vào cũng dừng lại, Liên Thành nhìn ra cũng không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy Lý An Nhiên.