Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 41: Mượn Rượu Tỏ Tình ( H Nhẹ )



Sáng hôm sau mọi người thu dọn đồ đạt rồi lên đường về nhà. Trong lúc thu dọn Tuyết Lạc thấy Nhất Đinh có vẻ ể ỏi và mệt mỏi nên đi lại hỏi thăm: "Anh sao vậy, tối qua lại ngủ không ngon à?"

Nhất Đinh mặt khó chịu giận dỗi đáp: "Đi mà hỏi ba con người còn lại á"

Chu Tử Hạ quay sang nhìn Nhất Đinh nói: "Cái gì mà hỏi tôi chứ, tôi có biết gì

đâu"

Nhất Đinh hầm hực đáp: "Một người thì say không biết trời trăng mây gió gì, vứt đâu ngủ đó ngủ luôn ở chỗ hai người kia, hai người còn lại thì ngủ ở chỗ của tôi" - cậu nhìn qua Tuyết Lạc và Hân Vy giọng ấm ức nói: "Hai người nghĩ đi lều thì bé tí mà ba người họ giành hết, tôi biết nằm đâu" (4)

Liên Thành nghe vậy vội lại an ủi: "Xin lỗi là lỗi của tôi đêm qua nằm chỗ của cậu, làm cậu không ngủ được"

Nhất Đinh đẩy Liên Thành ra nói: "Cậu với cậu ta thì hay rồi, suốt ngày chỉ được cái.." chạm phải mắt Lý Hiện nên lời muốn nói lại phải nuốt vào bên trong.

Tuyết Lạc tò mò hỏi: "Suốt ngày được cái gì? Nói tiếp đi chứ sao tự nhiên im lặng vậy?"

Nhất Đinh rè chừng đáp: "Em muốn biết thì đi hỏi anh họ em đi, anh không dám nói"

Lý Hiên nhìn Tuyết Lạc nói: "Em mau giúp Hân Vy thu dọn đồ đạt đi chúng ta cùng về, muộn rồi"

Tuyết Lạc buồn phiền đi lại chỗ Hân Vy thầm thì: "Chị có thấy anh Lý Hiên hôm nay có gì lạ không? Sáng nay mặt ảnh cứ sao sao á"

Hân Vy nhìn về phía Lý Hiên đáp: "Ừ, chị cũng thấy vậy" - quay sang nhìn Tuyết Lạc nói tiếp: "Hay Liên Thành vs cậu ấy cải nhau rồi?" (T),

Không đợi Tuyết Lạc đáp Tử Hạ đã chăng ngang: "Cải nhau gì chứ đêm qua anh còn thấy họ ôm nhau ngủ mà" (1

"Hả" rõ to đến từ Tuyết Lạc và Hân Vy, hai người nhìn Tử Hạ đang thu dọn đồ đạt bên cạnh ánh mắt hoang mang hỏi lại: "Đêm qua anh nhìn thấy gì à?"

Tử Hạ ngay thơ đáp: "Ừ, đêm qua lúc về lều anh thấy hai cậu ta nằm ôm nhau ngủ chỗ của anh, nên anh nằm chỗ bên cạnh"



Hân Vy nghi ngờ hỏi lại: "Anh có chắc không đấy, không nhìn nhầm chứ?"

Tử Hạ chỉ tay về phía Nhất Đinh nói: "Cậu ta cũng thấy, hay em hỏi cậu ta đi"

Tuyết Lạc và Hân Vy chạy lại chỗ Nhất Đinh kéo cậu qua một bên muốn hỏi chuyện tối qua, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang khó ở của Lý Hiên nên cả hai chỉ cười trừ một cái rồi dọn đồ lên xe.

Liên Thành cả buổi sáng hôm đó không nói gì thêm cả, cậu luôn nhìn về phía Lý Hiên, luôn để tâm đến tâm trạng cậu ta. Trên đường về nhà, cậu muốn bắt chuyện nhưng thấy tâm trạng Lý Hiên không vui mền đành thôi. Cậu nghĩ Lý Hiện vẫn còn để tâm đến cái người tên Hạ Tử Đằng, biết anh ta không sống được bao lâu nữa, nên nghĩ Lý Hiên có chút tiếc nuối. Tự nghĩ rồi tự ghen, cậu không quan tâm Lý Hiên nữa mặt đang lo lắng liền chuyển qua giận dỗi. (3)

Dù Tuyết Lạc và Hân Vy đã biết chuyện hai người đêm qua ôm nhau ngủ nhưng vẫn lo vì thấy sáng nay cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào. Cuối cùng bốn người lại rủ nhau mua đồ về nhà Lý Hiên nhậu. Liên Thành muốn từ chối nhưng lời chưa kịp nói Nhất Đinh đã mang đồ vào nhà rồi.

Tối đó tâm trạng Liên Thành không tốt, cậu lại ghen khi nghĩ Lý Hiên vẫn còn để tâm tới Hạ Tử Đằng nên đã uống rất nhiều, dù Lý Hiên hay mọi người ngăn cản cậu cũng mặt kệ. Uống đến mỗi không thể đi được nữa thì mới chịu dừng lại. Tuyết Lạc và Hân Vy về phòng ngủ, còn Chu Tử Hạ và Nhất Đinh thì nằm lê lết ở phòng khách có gọi thế nào cũng không tỉnh. Người tỉnh duy nhất trong đám chỉ có thể là Lý Hiên. (2)

Lý Hiên bế Liên Thành về phòng vừa đặt cậu xuống giường, Liên Thành đã khoác tay lên cổ kéo Lý Hiên lại thở ra một hơi nóng rực nồng mặc mùi bia thầm thì: "Cậu vẫn còn để tâm đến anh ta đúng không? Cậu vẫn còn yêu anh ta chứ gì?"

Lý Hiên có chút hoang mang nhìn Liên Thành hỏi: "Cậu đang nói cái gì vậy? Để tâm đến ai? Yêu ai chứ"

Liên Thành cáu gắt nói: "Là cái tên Hạ Tử Đằng đó chứ còn ai nữa, cậu nghe anh ta sắp chết nên tiếc nuối đúng không"

Lý Hiên nhẹ giọng an ủi: "Tôi với anh ta không có gì hết, một chút cũng không. Cậu biết người tôi để tâm là ai mà"

Liên Thành giận dỗi đáp: "Tôi không biết, không biết gì hết, cậu có bao giờ nói đâu mà tôi biết"

Lý Hiên mân mê mặt cậu đáp: "Người tôi để tâm chỉ có thể là cậu, cậu là người duy nhất tôi để trong lòng" - Nghe Liên Thành cười một cái mãn nguyện, Lý Hiên thấy thế mân mê gương mặt ấy rồi nói tiếp: "Được rồi cậu say rồi, ngủ đi có gì ngày mai chúng ta nói tiếp" (3)

Lý Hiên muốn gỡ tay Liên Thành ra nhưng lại bị cậu giữ chặc, Liên Thành nhìn Lý Hiên bằng đôi mắt đỏ rực đáp: "Không được, ngày mai tỉnh rượu rồi thì không thể nói được nữa"

Lý Hiền thở dài đáp: "Nhưng bây giờ cậu đang say, cậu sẽ không biết mình đang nói gì đâu"

Liên Thành kéo Lý Hiên lại gần hơn nói: "Cậu không nghe người ta bảo những

lời nói lúc say là những lời nói chân thật nhất à. Cậu không muốn nghe những lời chân thật từ tôi à?" (2)



Lý Hiên nhìn cậu âu yếm hỏi: "Vậy cậu muốn nói gì với tôi nào?"

Liên Thành ghé sát tai Lý Hiên nói nhỏ: "Tôi thích cậu, rất thích cậu" sau đó lại hét to: "Tôi thật sự rất thích cậu!!!"

Lý Hiên nghe vậy có chút hoang mang, cậu không ngờ Liên Thành lại tỏ tình mình trong lúc này. Lý Hiên cười thành tiếng nhìn Liên Thành đáp: "Thật sao, cậu thích tôi á?"

Liên Thành nhíu mày đáp: "Buồn cười lắm sao? Tôi thích cậu buồn cười lắm hả" - Cậu đổi sang giọng nũng nịu hỏi: "Còn cậu thì sao, cậu nói tôi là người duy nhất cậu để trong lòng. Vậy cậu có thích tôi không?"

Lý Hiên không trả lời vội cậu cười mãn nguyện rồi đặt lên môi Liên Thành một nụ hôn, thêm vài cái nữa rồi mới đáp: "Như vậy đủ để cậu biết tôi có thích cậu hay không chưa" (3)

Liên Thành ngại ngùng khi thấy hành động của Lý Hiên nhưng sau đó cậu lại về dập giữ lấy môi Lý Hiên không buông. Hai người cắn xé môi nhau một lúc rồi Liên Thành đưa tay xuống muốn cởi áo Lý Hiên ra nhưng bị cậu ta giữ tay lại hỏi: "Thành Thành, cậu có chắc với hành động sắp làm không? Cậu có chắc cậu đủ tỉnh táo để nhận biết là bản thân cậu muốn chứ không phải do say?"

Liên Thành hất tay Lý Hiên ra đáp: "Tôi đủ tỉnh táo để nhận biết, Lý Hiên tôi không say" - nhưng sau đó lại đổi giọng: "Nếu cậu còn nghi ngờ thì thôi, chúng ta dừng lại"

Lý Hiên nhìn cậu ta nhếch mép cười: "Làm gì còn cơ hội dừng lại"

Dứt lời Lý Hiên đẩy cậu ngã xuống giường, làm cậu nhớ đến giấc mơ năm đó. Chưa kịp nghĩ ngợi đã bị đôi môi Lý Hiên hôn một cách mãnh liệt. Đôi môi đỏ hồng căng mọng nước đó đang bị Lý Hiên liên tục cắn xé. Mút lấy mút để chiếc lưỡi của cậu cũng dần đi vào bên trong khoang miệng Liên Thành liên tục kháy đảo. Rời khỏi đôi môi nhỏ có sức hút đó, Lý Hiên duy chuyển xuống mân mê trái cổ của Liên Thành mút lấy vài cái rồi lại xuống xương vai xanh, cứ đi qua chỗ nào cậu để lại một dấu vết cắn nhỏ ở chỗ đó. Liên Thành nắm chặt ga giường, cắn chặt môi không dám phát ra tiếng động, thấy Liên Thành kìm nén Lý Hiên lên tiếng: "Căn phòng này cách âm rất tốt, cậu muốn rên thì rên đi, bên ngoài không nghe thấy gì đâu" - nói rồi cậu tiếp tục mân mê đầu ti của Liên Thành, một bên dùng miệng một bên dùng tay, từng động tác của cậu khiến Liên Thành không ngừng phát ra âm thanh thích thú. (3)

Lý Hiên vừa đưa tay xuống bên dưới thì Liên Thành chụp lại thở hỗn hễnh nói: "Không được, lần này đến đây thôi"

Lý Hiên có chút thất vọng hỏi: "Tại sao?"

Liên Thành kéo cậu nằm xuống bên cạnh tựa đầu vào ngực cậu nói: "Tôi ngai"

Lý Hiên nghe vậy cười vài tiếng rồi đáp: "Không phải lúc nảy vậy mạnh bạo lắm à, cậu là người chủ động cau dẫn tôi mà, bây giờ lại ngại"

Liên Thành đánh nhẹ vào ngực Lý Hiên nói: "Cậu mà còn nói nữa, tôi cho cậu ra ngoài ngủ cùng hai người kia luôn đấy"

Lý Hiên nghe vậy cười mỉm hôn cậu mấy cái, hôn thêm một cái trên trán nữa rồi ôm cậu vào lòng mân mê cơ thể nóng rực ấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.