Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 40: Tôi Ghen Rồi Cậu Hài Lòng Chưa





Lý Hiên biết được những gì đã sảy ra với Liên Thành cậu càng yêu thương Liên Thành nhiều hơn. Thấy vẻ mặt Lý Hiên lo lắng Nhất Đinh nhìn ra cậu lo cho Liên Thành nhiều đến mức nào. (7)

Nhất Đinh nhìn Lý Hiên nhờ vả: "Liên Thành chịu khổ nhiều rồi, nếu cậu đã quyết định ở bên cậu ấy thì cậu phải yêu thương và bảo vệ Liên Thành đấy" - Nhất Đinh đổi sang giọng hăm dọa nói tiếp: "Nếu cậu làm Liên Thành buồn hay tổn thương thì không xong với tôi đâu"

Lý Hiên không trả lời vội cậu nhìn về phía Liên Thành đang cười đùa cùng với mọi người trầm tư một lúc rồi đáp: "Ở cạnh tôi cậu ấy chỉ được phép cười, tôi sẽ không để Thành Thành phải rơi giọt nước mắt nào"

Nhất Đinh vỗ vai Lý Hiên nói: "Được, nếu cậu đã nói vậy tôi giao bạn thân yêu quý của tôi cho cậu đó" - nói rồi cậu đứng dậy đi lại phía đám người kia, đi được vài bước quay mặt lại nói tiếp: "Chuyện hai cậu thích nhau chúng tôi biết hết rồi, cái gì nên nói thì nên nói đi, đừng âm thầm như vậy" nói xong chạy đến chỗ mọi người. (2

Lý Hiên trầm tư không biết nên làm gì vào lúc này, cậu tự trách bản thân đã không quan tâm Liên Thành nhiều, cậu nhớ lại cái hôm tâm trạng Liên Thành bất ổn khi hai người đi siêu thị hôm đó. Rồi tự trách.

Từ đâu có bàn tay vỗ vào vai cậu hỏi: "Có chuyện gì mà trầm tư thế?"

Lý Hiên quay lại mặt khó chịu nói: "Hạ Tử Đằng? Sao anh còn ở đây?"

Anh ta đáp: "Tối nay tôi mới về, dù sau cũng phải chơi cho hết kỳ lễ chứ" - Anh ta nhìn Lý Hiên ánh mắt âu yếm hỏi: "Sau vậy có tâm trạng à, muốn kể với tôi không"

Lý Hiên nhíu mày đáp: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó"

Hạ Tử Đằng cười đáp: "Không nhìn thì không nhìn, nếu có tâm sự kể với tôi đi, dù sao tôi với cậu trước đây cũng...

"Đừng nói máy chuyện trước đây nữa, tôi với anh bây giờ cũng chẳng có gì để nói" - Lý Hiên ngắt lời anh ta nói rồi đứng dậy rời đi.

Hạ Tử Đằng nhìn theo nhếch mép cười: "Cậu thật biết cách câu dẫn người khác" (4)

Tối đó mọi người cùng ăn bữa tối cuối cùng ở chỗ cắm trại, tham gia buổi đốt lửa trại với những người có mặt ở khu đó, cùng hát hò bay nhảy dù không quen biết. Lâu lắm rồi Lý Hiên mới thấy Liên Thành mới vui vẻ như vậy, lòng cậu cũng vui theo, nhưng vẫn còn bận tâm chuyện Nhất Đinh kể lúc sáng.



Mọi người còn đang bận nhảy nhót, bên này Lý Hiên bị Hạ Từ Đằng kéo đi mà không ai biết. Mãi lúc sau Liên Thành mới để ý và nhìn thấy Lý Hiên đang ôm Hạ Tử Đằng, mặt cậu liền biến sắc khó chịu, tức giận cau có hầm hực đủ mọi sắc thái đều hiển thị rõ trên mặt, cậu không nói năng gì bỏ về lều. Khi Lý Hiên quay lại chẳng thấy người đâu, hỏi thì mọi người bảo về lều rồi. Lý Hiên quay lại lều thấy Liên Thành nằm ở chỗ Nhất Đinh là biết ngay cậu lại giận rồi.

Lý Hiên đi lại chỗ Liên Thành hỏi: "Sao lại nằm đây? Chỗ cậu bên này cơ mà"

Liên Thành không trả lời nằm cuộn mình trong chăn, Lý Hiên hỏi tiếp: "Cậu lại giận gì tôi nữa à? Tôi làm gì khiến cậu không vui hả? Không phải tôi đã nói có chuyện gì thì nói ra không được im lặng, sao giờ lại thế?"

Thấy Liên Thành vẫn không hồi âm, Lý Hiên khó chịu kéo cậu ngồi dậy muốn nói chuyện cho đoàn hoàng nhưng lời chưa kịp nói mặt đã chuyển sang lo lắng, cậu đổi giọng hỏi: "Thành Thành sao vậy, đã sảy ra chuyện gì? Hay tôi đã làm gì khiến cậu không vui?" (1)

Liên Thành hầm hực nước mắt chảy dài môi mím chặt mãi đến khi Lý Hiên hỏi lại cậu mới nói: "Tại sao cậu lại ôm anh ta? Anh ta từng làm tôi và cậu bị thương vậy mà giờ cậu lại ôm anh ta một cách thân thiết như thế. Đã vậy..."

Nói đến đây không thấy cậu nói nữa Lý Hiên nhỏ nhẹ hỏi: "Đã vậy? Làm sao?"

Liên Thành đáp: "Đã vậy còn hôn nhau nữa"

Lý Hiên sững sờ hỏi: "Hả? Hôn nhau á? Tôi với Hạ Tử Đằng? Cậu thấy tôi hôn anh ta lúc nào vậy? Cậu có nhìn nhầm không đấy"

Liên Thành ấm ức nói: "Tôi không nhìn nhầm, vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết, chính mắt tôi nhìn thấy cậu hôn anh ta sau khi ôm"

Lý Hiên nghe vậy phì cười một cái, khiến Liên Thành càng thêm khó chịu, cậu nhen mặt đáp: "Cậu cười cái gì chứ? Cậu thấy vui lắm hả"

Lý Hiên vuốt ve gò má Liên Thành nói: "Đó là lý do cậu bỏ về lều ôm mặt khóc hả? Cậu ghen rồi?"

Liên Thành im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu tôi nói tôi ghen thì cậu tính làm gì? Lại dỗ tôi à?"

Lý Hiền đắt ý nói: "Phải nói thì tôi mới biết được chứ" - cậu mân mê gò má Liên Thanh nói tiếp: "Cậu ghen rồi đúng không?"

Liên Thành thẳng thắn đáp: "Ừ!!! Tôi ghen rồi, ghen khi thấy cậu vui vẻ trò chuyện với anh ta, ghen khi cậu bỏ tôi lại mà đi với anh ta, rất ghen khi thấy cậu ôm và hôn anh ta"

Lý Hiên cười như được mùa đưa hai tay lên mân mê gương mặt ấy rồi tựa trán mình vào trán Liên Thành nói: "Cậu lúc ghen thật đáng yêu"



Liên Thành đẩy Lý Hiền ra nói: "Tôi nói rồi đó. Giờ cậu tính làm gì. Lại dỗ tôi ư? Không cần"

Lý Hiên cười nhẹ nói: "Tôi và Hạ Tử Đằng không có gì với nhau cả. Thật đó. Nào nằm xuống đi tôi kể cậu nghe"

Cuộc nói chuyện giữa Lý Hiên và Hà Tử Đằng.

Lý Hiên nhíu mày nhìn Hạ Tử Đằng hỏi: "Anh muốn gì? Buông tha cho tôi không được à, tôi và anh đã kết thúc vào mấy năm trước rồi, sao anh cứ bám theo tôi mãi vậy? Đừng để đến việc ghét anh tôi cũng không muốn"

Hạ Tử Đằng nghiêm túc nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một lúc thôi"

Lý Hiên quát tháo: "Tôi với anh thì còn gì để nói?"

Hạ Tử Đăng mặt buồn phiền đáp: "Tôi sắp đi rồi, sắp rời khỏi thành phố này, nói đúng hơn là sắp rời khỏi thế giới này. Tôi chỉ muốn gặp cậu lần cuối, muốn nhận được sự tha thứ từ cậu thôi"

Lý Hiên nhíu mày hỏi: "Anh bị bệnh?"

Hạ Tử Đằng gượng cười đáp: "Ừ, ung thư giai đoạn cuối"- Anh ta ngồi xuống đất hít một hơi rồi thở dài nói tiếp: "Đây có lẽ là nghiệp mà tôi phải trả cho những người mà tôi làm tổn thương, trong đó có cậu. Tôi biết bây giời nói lời xin lỗi đã muộn, nhưng biết thế nào được giờ mới gặp lại nhau mà. Tôi chỉ muốn trước khi chết đi nhận được sự tha thứ của cậu. Tôi biết cậu bây giờ cũng đã có người mình thích rồi, tôi cũng nhìn ra cậu yêu người đó nhiều cỡ nào. Lý Hiên khó khăn lắm mới tìm được người thật sự muốn ở bên và bảo vệ, đừng vội buông tay khi chưa kịp nắm. Chúc cậu sống hạnh phúc bên người cậu yêu. Cậu ta có vẻ cũng thích cậu nhỉ?" - nói rồi anh ta đứng dậy đưa tay ra nói tiếp: "Cho tôi được phép ôm cậu lần cuối được không?"

Lý Hiên rơi vào trầm tư, cậu im lặng một lúc rồi tiến lên vài bước ôm anh ta một cái rồi buông ra, lúc này Lý Hiên thấy mặt anh ta có vết thương nên có nghiêng mặt nhìn có lẻ vì động tác này mà Liên Thành nhìn nhầm thành hai

người hôn nhau. Được một lúc thì có một người con trai khác đi lại đưa anh ta đi. Có lẽ đó là người mà Hạ Tử Đằng muốn ở bên nhau đến cuối đời.

Nghe Lý Hiên kể lại cuộc nói chuyện của họ Liên Thành không còn giận nữa, cậu nằm trong vòng tay Lý Hiên nhẹ giọng hỏi: "Cậu có buồn không nếu anh ta chết?"

Lý Hiên nằm nghiêng lại ôm chặt Liên Thành đáp: "Buồn thì có ích gì chứ, người có bệnh chết cũng phải chết thôi. Đừng nói đến chuyện của anh ta nữa. Ngủ sớm đi mai còn về"

Liên Thành nghe vậy không hỏi gì thêm nữa, cậu nằm im trong vòng tay Lý Hiên ngủ thiếp đi. Nữa đêm Nhất Đinh về lều lại thấy điều bất thường, nhưng lần này cậu không sốc nữa cũng không bất ngờ cậu nhìn hai người đang ngủ nhíu mày nói: "Lại nữa rồi đấy, Lều chung mà tôi tưởng của riêng hai cậu" - Chu Tử Hạ thì say đến nổi không biết gì, chui vào lều là ngủ luôn lấn sang cả chỗ Nhất Đinh. Nhất Đinh thì khổ rồi nhìn ba con người nằm đó chì biết thở dài đầy mệt mỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.