Bóng Ma Trong Mây

Chương 60: Tướng Quân Áo



*Tướng Quân Áo (trước đây gọi là Vịnh Phật Đầu) là một khu dân cư ở vùng vịnh Hồng Kông, nằm ở phía đông nam của quận Tân Giới.

Tuy Chiêm Đài còn trẻ tuổi, thường ngày vẫn mang vẻ mặt bất cần đời đã quen, lại trong bộ dạng chàng thanh niên cầm kiếm phiêu bạt chân trời góc bể, ân oán rõ ràng.

Nhưng cậu lại hiếm khi đanh mặt như lúc này.

Khuôn mặt trắng như ngọc, góc cạnh rõ ràng, cộng thêm vẻ lạnh lùng bướng bỉnh, tự nhiên lại toát ra khí thế rất đáng sợ.

Từ trước đến nay, bản chất của con người vốn là ‘mềm nắn rắn buông’.

Chỉ là, nếu muốn phân biệt ai ‘mềm’, ai ‘rắn’, thì thật ra việc họ mặc quần áo gì, phong thái ra sao còn quan trọng hơn cả tuổi tác.

Chiêm Đài đứng đó, dáng vẻ kiêu ngạo như một bức bình phong trời ban, buộc những người kia phải lùi lại vài bước.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Sau cùng, có một người ‘xùy’ một tiếng, khinh khỉnh nói: “Thằng chết bầm từ đâu đến đây, dám to gan tìm đại ca của bọn tao.”

Chiêm Đài thờ ơ nhìn hắn mà không nói lời nào.

Cậu duỗi tay phải ra, tức thì một đốm sáng màu lam vờn quanh đầu ngón tay cậu, lởn vởn như con rắn nhỏ, như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời ban trưa.

Mặc dù ánh sáng đó không mấy rõ ràng, nhưng ngọn lửa lung linh lại hết sức quái dị.

Đúng như Phương Lam đã nói, mười ông thầy bà cốt thì có chín kẻ ngớ ngẩn.

Đám lâu la giả danh lừa đảo ở nhà ga này, ngày thường chỉ nghe người ta tán gẫu, thỉnh thoảng gặp được người biết xem bói đoán vận là hận không thể quỳ xuống, dập đầu gọi ‘đại sư’, nào đã thật sự thấy pháp thuật cao siêu bao giờ?

Bọn họ trố mắt nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay Chiêm Đài, rồi thoáng nhìn nhau, lại đồng loạt lùi về sau một bước.

Chiêm Đài tỉnh bơ như không.

Thấy vậy vẫn chưa đủ, cậu bèn chạm nhẹ đầu ngón tay vào nhau, chầm chậm nâng cánh tay phải lên, lộ ra đường cong cơ bắp hoàn mĩ.

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa màu lam trên ngón tay cậu bùng lên, ánh lửa bỗng bập bùng quanh đầu ngón tay cậu, từ từ bò lan lên cánh tay dọc theo mu bàn tay, giống như hình xăm bông hoa màu lam, nhanh chóng chiếm lấy cả cánh tay cậu.

Ánh lửa tiếp tục đi lên, qua bả vai của Chiêm Đài, tụ lại thành ngọn lửa chập chờn trên trán cậu.

Sau khi nhảy lên vài cái, nó nổ đoàng một tiếng và lao vút lên trời, nổ tung như pháo hoa, hệt như con báo tuyết đang gầm thét, nhe hàm răng cực kỳ sắc nhọn.

Chiêm Đài thậm chí vẫn không nhúc nhích, cứ như thể ngọn lửa màu lam đang bắn tung tóe vốn dĩ thoát ra từ cơ thể của cậu vậy.

Đám người kia đã hoàn toàn khiếp vía trước màn bắn pháo hoa hình người bóng báo giữa ban ngày ban mặt, lúc này đã không dám nói năng tùy tiện, càng không phân biệt được là pháp thuật hay ma thuật, nhưng đã biết rõ cậu là bạn hay thù.

Chiêm Đài không làm khó bọn họ, cậu nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nói rồi, mời ông chủ của các anh ra đi.”

Ngành dịch vụ ở Quảng Đông rất phát triển, do người Hồng Kông ra bắc ưa chuộng mát-xa, đấm bóp từ hồi xưa.

Những năm gần đây, chịu ảnh hưởng từ Đông Nam Á, mát-xa Thái lại trở nên phổ biến, vậy nên dịch vụ tắm mát-xa luôn được chào đón.

Cách ga tàu Thâm Quyến chưa đầy vài mét là con phố nổi tiếng với gần trăm tiệm tắm mát xa.

Chiêm Đài ngước mắt lên nhìn tấm biển hoành tráng với bốn chữ to tướng “Minh Châu Hương Giang” lấp lánh của một tiệm tắm mát xa, đoạn nhếch khóe miệng đầy giễu cợt.

Đệ tử gác cửa hẳn là đã được dặn trước, nên kính cẩn dẫn cậu vào trong sảnh lớn.

Chiêm Đài ngồi trên ghế sô pha, thoải mái quét mắt nhìn xung quanh, lại thầm cười khẩy trong lòng.

Ngẫm cũng phải, ga tàu nằm ở nút giao thông quan trọng, là địa điểm có thể hái ra tiền.

Người có thể nuốt được ‘miếng bánh ngọt’ này chắc hẳn cũng không phải kẻ bình thường.

Tiệm tắm mát xa ‘Minh Châu Hương Giang’ nằm ở vị trí đắc địa, bên trong được trang trí lan can chạm trổ, với thềm đá hoa bề thế lộng lẫy.

Cửa chính sang trọng đóng kín, chỉ trưng hai con tì hưu bằng ngọc.

Trần nhà của sảnh lớn là giếng trời, ánh sáng tự nhiên rọi xuống hồ nước rải đá cuội màu xám nhạt, nuôi một đàn cá koi màu đỏ lẫn trắng.

Chiêm Dài mím môi, lãnh đạm nhìn khắp một lượt, nhưng lòng bàn tay để bên hông đã nắm chặt lại.

May mà người nọ không để cậu phải đợi lâu.

Sau hơn 10 phút, có tiếng cười sang sảng vang lên từ bụi tre phía bắc của ao cá.

Vài người đàn ông đen gầy rắn rỏi vây quanh một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào.

Người nọ có tướng mạo hiền hậu, khuôn mặt béo, đôi mắt tròn, trông vừa đen vừa lùn trong chiếc áo choàng ngắn kiểu Trung Hoa.

Khi nhìn thấy Chiêm Đài, hắn cười ha ha và đi đến bắt tay cậu: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thời nào cũng có người tài.

Tôi thật sự không ngờ, đạo hữu nổi tiếng khắp bốn phương lại là một anh hùng trẻ tuổi như này.”

Chiêm Đài cười giả lả, cũng bắt tay hắn, nhưng không tiếp lời.

Người nọ không để tâm đến điều đó, còn tự giới thiệu một cách rất hào sảng: “À, tôi xuôi nam đã được mấy năm, cậu còn trẻ nên có lẽ chưa nghe kể về tôi.

Kẻ hèn họ Tần, tên chỉ có một chữ Phúc, đệ tử phái Vân Tuyền, núi Tây Tiều, Nam Hải.

Không biết các hạ kế thừa từ ai, hôm nay đến đây vì việc gì?”

Chiêm Đài đứng lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tần Phúc, đáp: “Âm Sơn Thập Phương.”

Phái Âm Sơn Thập Phương bị xóa sổ vì huyết ngọc, dẫu rằng vẫn có người sống sót nhưng phần lớn đều nổi tiếng bởi thủ đoạn tàn ác.

Chiêm Đài một thân một mình nơi đất khách quê người, đang liều mạng để tìm Phương Lam, lúc này đã không so đo đến chuyện giấu lai lịch nữa, chỉ mong lấy được lòng tin của người khác, hòng tìm được tung tích của cô sớm hơn.

Nghe thấy vậy, Tần Phúc vẫn thản nhiên như thường, chỉ thoáng im lặng rồi lại bật cười, chỉ vào sảnh lớn và hỏi: “Đạo hữu từ xa đến, không biết có điều gì chỉ giáo cho tiệm nhỏ của tôi không?”

Hắn đây là đang dò xét bản lĩnh của Chiêm Đài.

Song Chiêm Đài lại không sợ điều đó, cậu khẽ nhếch miệng, hờ hững đáp: “Bốn quẻ chấn, cấn, tốn, đoài tạo thành thế bốn chân vạc, chính giữa thỉnh một đôi tì hưu là để chống lại ‘hung sát’.

Sảnh lớn không có xà nhà, lại xây một bể cá koi dưới giếng trời như kiểu dẫn nước qua lỗ tiền xu là để tụ khí dẫn tài lộc.”

Giọng nói của cậu rất thanh, tuy có sự kiêu ngạo và khinh thường nhưng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét: “Tốn nhiều sức để thay đổi bố cục như vậy, cá nhân tôi thấy cũng tạm được.”

Tần Phúc ‘ồ’ một tiếng, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hứng thú, rồi vô thức dùng kính ngữ: “Vậy thầy nói xem tiệm này của tôi nên thay đổi phong thủy như thế nào?”

Chiêm Đài ngẩng mặt lên, nhếch khóe miệng, nói với giọng nửa trêu nửa đùa: “Muốn hóa giải hung sát, chi bằng mua tám khẩu đại bác, chĩa thẳng ra ngoài cửa, đảm bảo sẽ ‘hóa’ bằng sạch.

Muốn dẫn tài lộc thì cứ đắp vàng ròng cho tám khẩu đại bác kia, đảm bảo tiền vào như nước.”

Tấn Phúc phá lên cười, nhưng nụ cười lại không lan đến đáy mắt.

Hắn nhất thời không rõ Chiêm Đài đang nghĩ gì, nhưng lại khẽ đưa tay ra hiệu.

Chiêm Đài liếc mắt nhìn, bấy giờ mới trông thấy nhóm đệ tử giữ cửa đã vây kín cửa hông phía tây bắc vẫn đang để mở.

Dẫu lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu biết hiện giờ là thời khắc quyết định, thế nên không dám buông lỏng, vẻ mặt càng giả vờ như người cõi tiên, ung dung bình thản: “Môn phái bất hạnh, hai ngày trước đã xảy ra chút chuyện nhỏ, đó là bị mất bộ pháp khí Bích Trản Vân Lạp.”

Khóe miệng Tần Phúc giật giật, hắn cố kìm nén không lên tiếng.

Bích Trản Vân Lạp không phải thứ pháp khí gì ghê gớm, cùng lắm chỉ quý giá mà thôi.

Nhưng từ trước đến nay, hắn không dính dáng đến phái Âm Sơn Thập Phương, duy chỉ có người của Âm Sơn Thập Phương chuyên cướp bóc, làm nhiều việc ác mới có thể đường hoàng nói rằng Bích Trản Vân Lạp là món đồ do môn phái của họ truyền lại.

Chiêm Đài hất cằm, nói tiếp: “Sư tỉ của tôi vì chút ích kỉ mà phạm phải lỗi lớn, tôi đuổi theo dấu vết của cô ấy suốt một đường, biết cô ấy đã đi về phía nam, nhưng lại bị cô ấy phát hiện, vì thế cô ấy đã cố ý che giấu hành tung.”

“Cô ấy lấy Bích Trản Vân Lạp thì tất nhiên là không thể thiếu nước hóa thi*.

Nhưng nước hóa thi không thể để được lâu, chỉ có thể điều chế ngay tại chỗ.

Chẳng hay gần đây ngài Tần có nghe nói đến việc có đồng môn của tôi đến cửa làm phiền, xin nước hóa thi không?”

*Nước hóa thi: là chất lỏng làm thi thể biến thành nước.

Nghe đến đây, Tần Phúc thở phào một hơi.

Mục đích chuyến này của Chiêm Đài đã rất rõ ràng, chính là để hỏi tội ‘sư tỉ’ của cậu.

Cậu nói về nước hóa thi này nọ, thật ra là muốn biết tung tích của vị ‘sư tỉ’ kia.

Bích Trản Vân Lạp, tên gọi vừa hay vừa nhẹ nhàng, vật cũng xứng với tên, đó là một cái bát nhỏ màu ngọc bích và cây đèn cầy hình hoa sen.

Có điều, nó lại là thứ pháp khí hết sức hung ác và dữ tợn, là bảo vật không dễ chế ngự.

Theo như lời Chiêm Đài nói thì sư tỉ của cậu bị mờ mắt vì tiền, tám chín phần là đã nhận một vụ làm ăn riêng, nên mới tới Thâm Quyến.

Tuy nhiên, khi cô đến đây không lâu thì Chiêm Đài đã bị mất dấu của cô.

Sau nhiều ngày dò hỏi, lại không tìm thấy cô, cậu đã sinh nghi mà đến chỗ này của hắn.

Tần Phúc giật thót trong lòng, nghĩ tới món đồ Bích Trản Vân Lạp hung tợn, nếu như bị ‘sư tỉ’ của Chiêm Đài được người khác thuê đến đây để ‘biểu diễn’ nó, nhưng lại học chưa đến nơi đến chốn, lỡ tay bỏ mạng ở nơi này, há chẳng phải người thuê sẽ hủy xác phi tang để tránh rắc rối sao? Chiêm Đài đuổi theo vị ‘sư tỉ’ kia đã nhiều ngày, người có đạo pháp cao thâm như cậu, còn truy đuổi gắt gao một mạch từ bắc vào nam, mà vẫn mất dấu cô ở Thâm Quyến.

Xem ra, nhiều khả năng là ‘sư tỉ’ của cậu đã bị giết, lành ít dữ nhiều.

Hỏng bét! Tần Phúc thầm kêu khổ, tuy hắn rất giàu, lại có thế lực mạnh, đồng thời không sợ Âm Sơn Thập Phương, nhưng người làm ăn coi trọng ‘hòa khí sinh tài’, càng chú trọng việc ‘thà đắc tội quân tử chứ không được đắc tội tiểu nhân’.

Âm Sơn Thập Phương là tà giáo yêu ma, nếu bị họ nhận định rằng hắn có liên quan đến sự mất tích của đệ tử nhà họ thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng oan.

Tần Phúc lấy làm lo lắng và nhanh chóng nghĩ cách, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt.

Hắn chậm rãi nói: “Cậu là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo với cậu.

Tuy tôi có chút tài mọn, từng nuôi sâu độc, trấn trạch, xem phong thủy, nhưng đã ‘rửa tay gác kiếm’ mấy năm nay, Phái Vân Tuyền của tôi tuy không phải là phái Toàn Chân* chính thống, nhưng cũng tự xưng là môn phái có danh tiếng.

Tôi đã có ba mươi, bốn mươi năm trong nghề này, nhưng chưa bao giờ chạm vào thứ pháp khí hiểm độc như Bích Trản Vân Lạp.”

*Phái Toàn chân (hay còn gọi là Toàn chân đạo) là tên một môn phái của Đạo giáo tại Trung quốc.

Toàn chân giáo và Chính nhất đạo là hai môn phái lớn của Đạo giáo từ đời Nguyên về sau.

“Tôi cũng chưa từng thấy nước hóa thi, càng không nghe nói có ai đến xin thứ này.” Tần Phúc nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Nhưng Chiêm Đài chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.

Tần Phúc thấy cậu không tin bèn ‘đổ vạ’ cho người khác.

Hắn cười nhẹ, nói tiếp: “Ở đất Thâm Quyến này, ngoài tôi ra còn có Lê Lão giáo ở phía bắc thành phố, bắt nguồn từ Huệ Châu, giỏi thuật song tu, hô mưa gọi gió ở Đông Hoản.

Nếu có ai dùng đến Bích Trản Vân Lạp thì chắc chắn chỉ có bọn họ.

Cậu có thể đi điều tra.”

Chiêm Đài cười nhạt: “Tôi đã đến đó rồi.”

Tần Phúc cả kinh, không ngờ Chiêm Đài lại bản lĩnh như vậy, chẳng những nắm rõ hai môn phái lớn có tiếng trong thành phố, còn thăm dò được cả lai lịch của đối thủ của hắn.

Hắn sợ rằng Chiêm Đài đã mặc định là hắn có liên quan đến việc ‘sư tỉ’ của cậu biến mất, lại càng thấy bồn chồn hơn.

Tần Phúc cắm rễ ở đất này đã nhiều năm, giao thiệp rộng, suy nghĩ sâu xa, nhưng lại không ngờ còn có người cần dùng đến Bích Trản Vân Lạp.

Hắn cau mày, vừa đi vừa nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn hai con tì hưu bằng ngọc ở cửa.

Hai báu vật này là do hắn đã thỉnh từ Hồng Kông về cách đây bảy, tám năm với một số tiền lớn.

Phải rồi! Hồng Kông!

Hắn lập tức nhớ ngay đến một vụ án xảy ra ở Hồng Kông hồi đầu năm nay, liền vui mừng ra mặt, bất ngờ quay người lại nói với Chiêm Đài: “Đi từ cảng La Hồ về phía nam, qua Tân Giới, Cửu Long đến Hồng Khám, băng qua biển theo đường hầm Hồng Khám, chính là trung tâm của Hồng Kông.”

“Đầu năm nay, một vụ án mạng lớn đã xảy ra tại tòa nhà chung cư Tướng Quân Áo ở Hương Cảng, đến nay vẫn chưa phá được.”

Tần Phúc cảm thấy nhẹ cả lòng, giọng điệu dịu đi, cân nhắc câu từ để nói: “Nhà tang lễ Vạn Quốc và nhà tang lễ Thế Giới đều ở Hồng Khám, xưa nay vốn được lưu truyền là có nước hóa thi, muốn đến đó xin cũng chẳng khó.

Không biết sư tỉ của thầy có phải là do người Hồng Kông thuê dùng Bích Trản Vân Lạp để bắt ma ở Tướng Quân Áo không?”

Ánh mắt Chiêm Đài bỗng lóe sáng, cậu gật đầu, hai giây sau mới cất tiếng hỏi: “Anh có biết chi tiết vụ án đó không?”

Tần Phúc là kẻ làm ăn nên rất biết đối nhân xử thế.

Hắn đặc biệt chuẩn bị xe ô tô đưa Chiêm Đài đến tận cảng La Hồ xếp hàng, đi qua cửa kiểm tra.

Mãi cho đến bấy giờ, Chiêm Đài mới buông bàn tay vẫn siết chặt thành nắm đấm ra.

Lần đánh cược này, thế mà cậu lại ‘tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi’, cuối cùng đã thắng cược.

Âm Sơn Thập Phương tiếng xấu lan xa, Chiêm Đài cậu chỉ là kẻ bạt mạng mất đi sự chống lưng của môn phái, liệu có thể chiếm được mấy phần thắng khi rắn mặt đối đầu với tay anh chị lắm tiền nhiều của lại có thế lực mạnh?

Ngặt nỗi, cậu muốn tìm được tung tích của Phương Lam thì phải biết nơi nào ở Hồng Kông đã xảy ra chuyện gì có thể liên quan đến Bích Trản Vân Lạp.

Mà, việc này lại chỉ có đồng đạo trên giang hồ mới biết được.

Cậu không có người giới thiệu, nếu hấp tấp đến hỏi thì nhiều nhất chỉ có thể tiếp cận với đám lâu la tép riu, hoàn toàn không lấy được thông tin chính xác.

Chỉ có cách tung hỏa mù, giống trống khua chiêng nửa giả nửa thật để qua mặt đối phương như hôm nay mới thành công khiến chưởng môn Tần Phúc của phái Vân Tuyền không biết rõ về cậu đích thân tiếp đãi.

Chiêm Đài mập mờ ngầm ám chỉ rằng cậu đến để báo thù cho môn phái, còn Tần Phúc đương nhiên là sẽ nói cho cậu biết về tình hình của môn phái khác để rửa sạch hiềm nghi của bản thân.

Hắn sẽ nói với cậu ngoại trừ hắn ra thì còn ai sẽ cần đến Bích Trản Vân Lạp.

Bất kể hắn đưa ra môn phái nào khả nghi ở đất Thâm Quyến, Chiêm Đài cũng sẽ hùng hồn lừa gạt hắn rằng cậu ‘đã đến đó, đã điều tra’ họ, từ đó buộc Tần Phúc phải chuyển hướng sang Hương Cảng nằm bên kia sông.

Trên thực tế, Phương Làm đã nói với cậu rằng cô sẽ đi Hồng Kông.

Bởi vậy, cô hiện cũng chỉ có thể ở đó.

Chiêm Đài đã lên kế hoạch đâu ra đấy, song không ngờ mọi việc lại suôn sẻ hơn cả dự tính, thành công thu được tin tức mình muốn chỉ trong nửa ngày.

Phải cái, sau khi vui mừng qua đi, cảm xúc nặng nề lại ùa tới.

Cậu không khỏi chau mày thở dài khi nghĩ đến tình cảnh của Phương Lam hiện giờ.

Chiêm Đài vốn tưởng lần này cô đến là để giải quyết một vụ mất tích giống như trước kia.

Suy cho cùng, theo suy luận của cậu về cô thì Lục Ấu Khanh chưa chết mà là mất tích, mất tích một cách rất kỳ lạ, thậm chí rất có thể còn liên quan đến khách sạn.

Nếu không, cô đã chẳng đi khắp trời nam đất bắc, nhận hết vụ mất tích kỳ quái này đến vụ mất tích khác.

Tuy nhiên, vụ án ở Tướng Quân Áo mà cô nhận lần này là một vụ án mạng đẫm máu và dã man.

Ôn Bích Chi, ảnh hậu một thời vẫn luôn cô đơn lẻ bóng suốt 20 năm đã chung sống với người bạn trai kém 17 tuổi là Mark, tân nam vương thể hình của Hồng Kông đã được ba tháng nay.

Những tờ báo lá cải của xứ ‘Cảng thơm’ đã đăng tải về mối tình ‘phi công trẻ’ đầy cuồng nhiệt này, còn đưa bức ảnh chụp hai người hôn nhau đắm đuối sau rèm cửa sổ lên trang nhất của tờ báo phát miễn phí mỗi sáng.

Do đó, cả Hương Cảng đã biết chuyện của hai người..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.