Bóng Ma Trong Mây

Chương 59: Đường Thuyền Bộ



Chiêm Đài rất tức giận vừa bực mình.

Lão Bạch hốt hoảng ngăn cậu lại nhưng bị cậu phũ phàng đẩy ra, rồi đi thẳng ra ngoài tòa nhà, trên trán đã toát mồ hôi hột.

Người phụ trách di dời tháo dỡ thấy Chiêm Đài vội vã rời đi bèn hớt hải chạy theo giữ cậu lại, không cho đi: “Đại sư, vụ này còn chưa rõ nguyên do vì sao mà.

Đại sư không thể đi được, đại sư đi rồi thì ai bắt con ma này đây?”

Chiêm Đài nghiến răng quay đầu lại, hằm hằm trừng mắt với lão Bạch.

Vừa rồi cậu định bịa ra câu chuyện để dụ hắn, chẳng qua là muốn ‘moi’ của hắn một khoản.

Nhưng giờ cậu đang nhớ Phương Lam cồn cào, nên cái suy nghĩ trêu đùa hắn cũng biến mất sạch.

Tuy ánh mắt cậu sâu lắng, nhưng giọng nói vẫn mang theo vẻ cười vui.

Nét mặt dịu đi, cậu nhẹ nhàng nói với người phụ trách: “Sao có thể như vậy được? Anh đừng nghe mấy người kia ‘dọa rồ’.

Tôi đã nhìn kĩ rồi, hoàn toàn không có chuyện ma quỷ lộng hành gì ở đây cả.”

Người phụ trách nửa tin nửa ngờ, chỉ vào bục bê tông trong phòng và hếch cằm.

Chiêm Đài nhếch khóe miệng, vẻ mặt phong lưu khôn tả, lại còn híp mắt, cười nói: “Ý của anh là đôi hình nhân Kim Đồng Ngọc Nữ bên dưới bục bê tông hả? Khụ, nói thật với anh, thứ này là thuật điều hòa âm dương đã thất truyền từ lâu, chẳng có gì đáng sợ đâu.”

Nhờ vóc người cao ráo, cậu dễ dàng khoác vai người phụ trách, còn ghé sát đầu anh ta một cách rất thân mật, nói với giọng điệu ăn ý chỉ có giữa cánh đàn ông với nhau: “Nếu anh không tin thì cứ tìm người cởi quần áo của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia ra là sẽ nhìn thấy cảnh tượng mặc dù cực kỳ tục tĩu, nhưng nhiều bộ phận lại được làm rất tỉ mỉ, nhất là ‘bộ vị’ quan trọng, cứ phải gọi là sống động y như thật.”

“Nói một cách nghiêm túc thì đây là thứ dùng để ‘cầu tự’.

Nói một cách thô tục thì đó là thứ để bổ âm tráng dương.

Nói toạc ra là ‘thuật phòng the’, còn gọi là nhị tên Hòa Hợp*.”

*Nhị tiên Hòa Hợp là thần Hoan hỉ trong dân gian, nhị tiên là chỉ Hàn San và Thập Đắc, tượng trưng cho hôn nhân hoà hợp, phu thê hài hoà.

Chiêm Đài ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói tiếp: “Đặt nhị tiên Hòa Hợp trong bục bê tông, chẳng qua là để nam nữ ‘tò tí te’ trên giường càng sung sướng hơn, nam sẽ dũng mãnh như hổ, nữ sẽ quyến rũ mê hồn.”

“Nếu để tôi đoán thì chủ cũ của căn hộ này có lẽ cũng chẳng phải người đàng hoàng, 80 đến 90% là ‘gái ngành’.”

‘Gái ngành’ chính là gái mại dâm.

Khách hàng chuyên đến để ‘mua vui’ chỉ thấy mình như được uống thuốc tráng dương tăng cường sinh lực, còn cô em ‘lên giường’ với mình vừa cực kỳ gợi cảm, vừa mềm mại như nước mùa xuân, đâu biết có đôi hình nhân Kim Ngọc Nữ để dưới bục bê tông.

Hóa ra đó lại là mẹo vặt của ‘gái bán hoa’ dùng để tăng độ hài lòng và sự trung thành của khách hàng.

Người phụ trách là một chàng trai mới tốt nghiệp đại học và thi đậu công chức, còn trẻ người non dạ nên không phân biệt rõ lề lối, lại bị mấy lão lõi đời trong văn phòng cử đi làm công việc cực nhọc nguy hiểm này.

Anh ta hẳn là chưa lập gia đình, mặt mày vẫn non choẹt, thế là đỏ bừng cả mặt trước những lời mập mờ của Chiêm Đài, hoàn toàn không ngờ món đồ kia lại có lai lịch như vậy.

“Chẳng có gì đáng ngại đâu, chỉ là trùng hợp thôi, không cần phải sợ.”

Chiêm Đài mỉm cười.

Nói xong, cậu còn xấu bụng chỉ vào lão Bạch đang đứng rúm ró phía sau.

“Nghe nói anh ta đã thu của các anh năm nghìn tệ?” Cậu thản nhiên cười nói, “Thế thì ‘chát’ quá.

Chúng tôi đã công khai rõ giá cả, tiền xe cộ đi đến đây cùng lắm chỉ mất hơn 50 tệ (180 nghìn đồng).

Hắn ăn gan hùm mật gấu, dám đút túi riêng cả mấy nghìn tệ, anh tuyệt đối đừng dễ dàng bỏ qua cho hắn.”

Cậu nói nhẹ tênh, còn lão Bạch sẽ khó mà nhận được mấy vụ béo bở trong một thời gian dài.

Tuy cậu không kiếm được tiền nhưng dù sao cũng đã xả được cục tức.

Sau khi chơi lão Bạch một vố, Chiêm Đài cảm thấy tạm thời dễ chịu hơn phần nào.

Cậu mặc kệ những chuyện còn lại ở đây, cứ thế xách ba lô lên rồi sải bước đi ra ngoài, sau đó vẫy một chiếc taxi, chạy thẳng đến sân bay Giang Bắc của Trùng Khánh.

Thật ra, cậu mới lấy giấy thông hành được ít hôm, nhưng không biết tại sao ngày nào ra khỏi cửa cũng phải bỏ giấy thông hành vào trong ba lô, giữ còn kỹ hơn cả giữ con ngươi.

Sau khi lên máy bay, rốt cuộc cậu mới thở phào nhẹ nhõm, dường như trái tim lang thang mấy ngày qua, cuối cùng đã có chốn về.

Ngay sau khi ra khỏi tòa nhà, cậu đã gọi điện thoại cho Phương Lam.

Đúng như dự đoán, số điện thoại mà cô để lại cho cậu lúc ở Hạ Môn đã không liên lạc được, gửi tin nhắn qua Wechat cũng không thấy nhắn lại, dường như là cô không nhìn thấy tin nhắn của cậu.

Mặc dù đã đoán trước được điều này, nhưng Chiêm Đài vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Giấy thông hành chỉ cho phép đi tới Hồng Kông, Ma Cao trong 7 ngày.

Cậu lại tạm thời không liên lạc được với cô, nên chỉ có thể bay thẳng đến Thâm Quyến rồi tính tiếp.

Mặc dù Chiêm Đài còn trẻ tuổi nhưng đã có bụng dạ thâm sâu, ẩn giấu dưới vẻ ngoài tốt bụng và thân thiện là một số gen âm hiểm đã ăn vào tận xương cốt.

Ngoại trừ vài lần chịu thua thiệt trong những năm đầu mới vào nghề, tính ra cậu cũng chỉ bại dưới tay Phương Lam.

Tất nhiên là do cô tinh quái, nhưng ít nhiều cũng phải trách cậu ‘dại gái’.

Phương Lam không ở một nơi cố định, cậu lại vừa có xích mích với lão Bạch, nếu muốn biết cô định dùng Bích Trản Vân Lạp để làm gì thì phải nghe ngóng được vài tin tức trên ‘giang hồ’.

Ngặt nỗi, ‘đất có thổ công, sông có hà bá’, cậu làm sao thâm nhập vào đất Thâm Quyến khi không có người dẫn đường như lão Bạch.

Chung quy bắt đầu bằng cách nào thì vẫn phải lên kế hoạch chu đáo.

Thời gian ngồi trên máy bay, cậu đã tính toán ổn thỏa.

Sau khi xuống máy bay, cậu không đi đâu mà lên xe buýt của sân bay, chạy thẳng đến bến cảng La Hồ.

Cảng La Hồ có thể coi là nơi có lưu lượng hành khách lớn nhất ở Thâm Quyến, phía nam bến cảng chính là cửa ngõ vào Hồng Kông, phía tây là trạm cuối của chuyến tàu tuyến Bắc Kinh - Cửu Long, lại có cả tàu điện ngầm dưới lòng đất.

Nơi tập trung cả ga tàu hỏa, bến cảng và tàu điện ngầm có thể đón lượng hành khách và hàng hóa khổng lồ mỗi ngày.

Chiêm Đài đứng bên cạnh ga tàu hỏa, nheo mắt quan sát hồi lâu, rồi đặt ba lô xuống bên cạnh ô soát vé với một dãy người đang đứng xếp hàng dài.

Cậu lấy trong túi xách ra chiếc áo Hoàng Phù và mặc vào.

Sau đó, một tay cầm một cái phướn màu đen, tay kia đưa huyên Bạch Cốt đến bên môi rồi thổi thật mạnh như sợ người người bên cạnh không chú ý đến mình.

Tiếng huyên không có giai điệu rất thô và chối tai rước lấy sự coi thường của những hành khách.

Chiêm Đài vẫn tỉnh bơ, vui vẻ phất lá phướn, cất vang giọng huênh hoang khoác lác: “Đệ tử đời thứ 678 của phái Mao Sơn, vâng lệnh sự phụ xuôi nam tích thiện duyên, xem bói, đoán chữ, xem phong thủy miễn phí đây.

Không thu một đồng tiền phí, nếu quý vị hài lòng thì hoan nghênh thưởng cho một phong bao lì xì, hỗ trợ chuyển khoản qua Wechat và Alipay.”

Người giàu không khoe của thì sẽ không gọi đám ăn trộm đến.

Giờ cậu nói dối như cuội, ngang nhiên ‘lấn sân’ cướp mối làm ăn của người khác, là sợ bản thân chưa đủ bắt mắt, không thu hút được đám ‘thổ công’ ở đây.

Quả nhiên, một lát sau, mấy người đàn ông đang ngồi xổm ở cổng ga tàu đã cảnh giác nhìn về phía cậu, sau đó châu đầu thì thầm với nhau, chốc chốc lại nhìn cậu bằng ánh mắt ác ý.

Chiêm Đài chẳng hề hoảng sợ, bây giờ không phải là Hồng Kông những năm 70, mà ngoảnh mặt làm ngơ trước đám lưu manh chém người trên đường phố.

Tại ga tàu hỏa giữa ban ngày ban mặt như này, nếu bọn họ thật sự muốn đánh cậu một cách quang minh chính đại, có lẽ sẽ phải nhờ công tố viên giúp đỡ.

Cậu nắm chắc điều đó nên nhếch miệng cười.

Đúng như dự đoán, một bác gái vừa mua xong vé đứng bên cạnh, chắc hẳn còn lâu mới đến giờ tàu chạy, bèn tò mò chạy tới: “Không phải trả tiền thật hả?”

Chiêm Đài cười thật tươi, đáp lời bác gái, nhưng còn chưa kịp nói về ‘tí, ngọ, dần, sửu’ thì đã bị nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ gần đó quát: “Làm cái gì đấy?”

Chiêm Đài biết chừng mực, nhanh tay cất gọn pháp khí, lại cười hì hì và gật đầu nói với bảo vệ: “Đi ngay đây, đi ngay đây.” Nói đoạn, cậu xách ba lô lên rời đi luôn, khiến nhân viên bảo vệ đến đuổi người ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

Chiêm Đài cụp mắt, những lọn tóc lòa xòa che khuất nét mặt.

Mục đích của cậu đã đạt được, chứ không phải là biết chừng mực.

Chỉ với động tĩnh vừa phải lúc nãy, cậu đã nhìn ra kẻ bảo kê khu này, mấy người núp ở cổng ga lấm lét nhìn cậu chính là đám lâu la, sợ bị cậu cướp địa bàn.

Bọn họ thấy cậu đến để cướp mối làm ăn, nhưng không đích thân ra tay mà nhờ đến nhân viên bảo vệ, vừa đường hoàng lại vừa đúng luật, thủ đoạn mượn đao giết người hết sức điêu luyện.

Chiêm Đài vốn dĩ đã quen dùng những thủ đoạn kiểu này.

Tình hình hiện giờ đang cấp bách, cậu nóng lòng muốn tìm tung tích của Phương Lam nên không muốn vạch trần bọn họ, chỉ đi thẳng đến trước mặt mấy người đó, lạnh lùng ngước mắt lên, khoanh tay trước ngực, cả người toát ra sát khí: “Mời ông chủ của các anh ra đây.”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.