Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 97: Đi trước thời đại hay chó ngáp phải ruồi?



Chương 97: Đi trước thời đại hay chó ngáp phải ruồi?

Khi Hồ Mị Ly nói những lời này xong, Trần Tí liền hiểu lý do vì sao đối phương đầu hàng.

Đúng thật có một phần lý do vì đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng nguyên nhân chính vì Hồ Mị Ly nghe tin phong phanh quân Xiêm và Dưa Lạc sang xâm lược với danh nghĩa phò Hồ diệt Trần.

Bất kể Hồ Mị Ly có muốn hay không, nếu ông ta còn sống thì chắc chắn sẽ bị quân giặc ngoại bang lợi dụng.

Vậy nên ông ta quyết tâm đầu hàng tự nhận c·ái c·hết để chống lại chiêu trò của ngoại bang.

Trần Tí thở dài:

- Vì câu nói này của ngươi, ta hứa sau khi dùng đầu của ngươi để tế bái anh linh tướng sĩ ở thành Đồ Bàn sẽ cho người an táng long trọng.

- Bất kể như thế nào, tinh thần chống giặc ngoại xâm của ngươi rất là đáng quý.

Hồ Mị Ly nghe nói bản thân sắp c·hết nhưng vẫn cười vui:

- Vậy thì cảm ơn ngươi rồi!

- Xem ra chuyến đi này không lỗ, ít nhất cũng đổi lại cái đám ma ngon lành.

Trần Tí cũng bật cười, thật sự rất ít người có thể thoải mái đối mặt với c·ái c·hết như vậy, xem ra Hồ Mị Ly cũng đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, không còn tham, sân, si.

- Vậy trẫm cũng có việc muốn hỏi thăm ý kiến của ngươi.

- Trẫm khá là tò mò vì sao ngươi lại ban hành một số chính sách đặc biệt như hạn điền và hạn nô.

- Suy nghĩ của ngươi là gì?

Trần Tí muốn đích thân hỏi người trong cuộc xem đối phương có suy nghĩ gì, vì sao lại đưa ra một số biện pháp khá giống như thời hiện đại tiên tiến nhưng thi hành sai lệch hoàn toàn.

Lần này đến phiên Hồ Mị Ly trầm mặc.

Ông ta cúi đầu một lúc lâu, sau đó nói:

- Nếu ta nói thực ra ý tưởng về các biện pháp cải cách đó đều là do người khác đưa tặng thì ngươi có tin không?

- Trẫm tin.



Trần Tí trả lời rất dứt khoát, không cần tốn một giây để suy nghĩ.

Hồ Mị Ly thở dài:

- Thực ra, hạn điền và hạn nô, bao gồm cả phát hành tiền giấy, phân chia ruộng đất công cho người dân đều là do con trai ta, Hồ Thanh Trừng cùng với một viên quan thân cận tên Công Tiến đưa ra.

- Ban đầu, kế hoạch của họ chia ra làm nhiều bước, tuyên truyền vận động, thanh trừ quý tộc thiếu năng lực, chuyển đổi nền kinh tế từ nông nghiệp sang công nghiệp hóa, thương mại hóa gì gì đó mà ta không rõ.

- Hạn điền là để giải phóng nguồn vốn khỏi đầu cơ ruộng đất, hạn nô nhằm giải phóng lao động cho công nghiệp, tiền giấy được kết nối với dự trữ tiền tệ trong ngân khố, đảm bảo lượng tiền giấy in ra không vượt quá hạn mức nhất định.

- Rất nhiều thứ, kế hoạch cực kỳ chi tiết.

- Nhưng ta quăng vào lò đốt rồi!

Hồ Mị Ly nở một nụ cười bất đắc dĩ:

- Hai đứa đó còn quá non.

- Ta làm sao có thời gian đi làm những việc tự gây khó cho bản thân như thế, đối đầu với quý tộc giàu có, hùng mạnh bao giờ cũng khó khăn hơn bắt nạt dân nghèo.

- Ngươi biết không, khi thực hiện hạn điền, hạn nô, rất nhiều quan lại ủng hộ ta đều nằm trong diện thanh trừ, họ tìm ta khóc lóc ỷ ôi, ta làm sao có thể xuống tay được.

- Việc này mang lại những đồng minh ủng hộ mạnh mẽ ngay từ sớm.

- Ta cũng lợi dụng tiền giấy để giải quyết vấn đề ngân khố trống rỗng, bỏ ngoài tai mọi cảnh báo về việc tiền giấy trở thành thứ vô giá trị.

- Ngươi có hiểu cảm giác sung sướng khi dùng những tờ giấy lộn để lấy đi tiền bạc của người khác như thế nào không?

Nhìn vào giọng điệu của Hồ Mị Ly, Trần Tí liền hiểu tiền căn hậu quả của vấn đề.

Đúng thật có người đề ra cải cách với mục đích tốt nhưng vấn đề là người đứng đầu Hồ Mị Ly không đủ tầm để hiểu những chính sách đó lợi nước lợi dân như nào.

Hoặc có thể hiểu nhưng vì một số lợi ích trước mắt mà bỏ qua.

Và khi người đứng đầu có suy nghĩ như vậy thì cải cách thành công mới là lạ.

- Trẫm đã hiểu!



- Giao kèo giữa chúng ta đã được xác định.

- Nhưng trẫm còn có một việc muốn nhờ ngươi làm.

Nghe thấy Trần Tí dùng một từ có phần “hạ mình” như thế, Hồ Mị Ly cũng tò mò:

- Có chuyện gì vậy?

- Trẫm muốn ngươi viết một bức cho con trai của mình là Hồ Thanh Trừng, khuyên đầu hàng nhà Trần.

- Trẫm rất quý tài năng của Thanh Trừng, muốn chiêu hàng để trọng dụng.

- Dù sao đó cũng là con trai ngươi, ngươi không hi vọng sẽ phải chôn cùng ngươi chứ.

Lần này Hồ Mị Ly thật sự kinh ngạc:

- Ngươi dám dùng con trai ta?

- Sao lại không?

Trần Tí đáp lại ánh mắt hoài nghi của đối phương bằng một nụ cười đầy tự tin.

- Chỉ cần có tài, có đức và sẵn sàng cống hiến cho tổ quốc thì trẫm dám tuyển.

Hồ Mị Ly chỉ có thể thở dài:

- Ta thua rồi, ta không bằng ngươi.

- Lấy giấy bút ra, ta sẽ viết thư khuyên hàng.

Cánh cổng khép lại được mở ra giống như quyển sách sẽ bước sang trang mới.

Sài Gòn đã ổn định, đã đến lúc Trần Tí phải quay trở về Định Long, nơi có một bóng hình đợi chờ.

Tuy nhiên, trước khi khải hoàn về nhà thì q·uân đ·ội nhà Trần cần phải xử lý một đối tượng khác là liên quân Dưa Lạc, Xiêm.

Bởi vì Mật Viện lấy được tình báo, q·uân đ·ội Dưa Lạc đã tụ tập tại gần Bình Phước và chuẩn bị tràn sang c·ướp b·óc.



Sáng hôm sau, Trần Tí bắt đầu ra lệnh cho các tướng lĩnh:

- Trần Hưng Bang thống lĩnh năm ngàn quân ở lại ổn định Sài Gòn và các tỉnh miền tây, xong việc thì di chuyển dần về Định Long.

- Trần chân tổ thức lực lượng còn lại, điều động năm vạn tinh binh, tập trung tới khu vực Bình Phước để đánh phủ đầu quân xâm lược.

- Ngô Thời Nhậm được trao quyền thống đốc, phụ trách tiếp tục chính sách cải cách ở phía nam.

Dựa theo tin tức mật báo, q·uân đ·ội Dưa Lạc đang chuẩn bị ồ ạt t·ấn c·ông vào Bình Phước với một đội quân cực kỳ man rợ.

Đây là một đội quân được thành lập với mục đích d·iệt c·hủng con người, đi tới đâu, phá phách tới đó.

Truyền thuyết nói rằng, đội quân này được sinh ra và lớn lên trong ao máu, tắm máu của hàng trăm người dân, có làn da đỏ khô quắt.

Bởi vậy nên được mệnh danh là quân đoàn "khô máu đỏ".

Trần Tí bắt buộc phải tiếp viện nhanh chóng để ngăn chặn những hành vi man rợ, vô nhân tính của chúng gây ra.

Khác với Hồ Mị Ly, dù ông ta có xằng bậy thế nào đi nữa thì cũng là người Việt bình thường, không vô cớ tàn sát và d·iệt c·hủng người dân như lũ man rợ Dưa Lạc và Nguyễn Vương.

Việc chuẩn bị được xử lý gấp rút, nhanh gọn nhất có thể, thậm chí đến ngay cả đại quân cũng được để lại ở sau, Trần Tí và kỵ binh chủ lực sẽ đến trước để kịp thời tiếp viện.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia đường biên giới.

Một đội quân khát máu đang cười hả hê ngồi trên một đống xương nát.

Đống xương ấy không phải đến từ ai khác, chính là một số trẻ em bị t·ra t·ấn đến c·hết tại một nơi gọi bằng cái tên đầy nghệ thuật "Cánh Đồng C·hết".

Quan trọng hơn nữa, những đứa bé ấy chính là người dân của Dưa Lạc.

Có thể thấy, ngay cả với người dân nước mình, chúng cũng đối xử tàn nhẫn như vậy thì đừng hỏi những kẻ này sẽ làm gì khi đặt chân sang đất Việt.

- Pua đại nhân, đã hành quyết tất cả những phần tử chống đối lại đế chế Dưa Lạc - Khô Máu Đỏ vĩ đại!

Một người lính đi tới báo cáo với thủ lĩnh của mình, bàn tay chỉ về hướng nơi xa đang chôn cất hàng trăm t·hi t·hể bốc mùi, ruồi bọ bâu đầy xung quanh.

Tình cảnh cực kỳ thê thảm, nếu xuất hiện ở thời hiện đại trên báo chí chắc chắn sẽ bị xét là tội ác phản nhân loại.

Thế nhưng, không có một người nào trong đội quân này cảm thấy khó chịu về tội lỗi mà mình làm ra.

Ngay từ lúc sinh ra thì cuộc sống của họ đã như vậy rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.