- Đứng trước mặt bệ hạ hiện tại chỉ là một Hồ Mị Ly tự biết bản thân tài hèn sức mọn.
- Ngài có thể bình tĩnh nghe ta kể về một câu chuyện xưa hay không?
Trần Tí gật đầu, sau đó ra lệnh cho binh lính và người hầu thông thường ra ngoài, chỉ để lại những thị vệ thân tín.
- Hồ Mị Ly, ha ha ha!
- Ngày xửa ngày xưa, có một người tên Lê Mị Ly, con nuôi của một võ tướng.
- Lê Mị Ly là một kẻ tầm thường, bởi vì không phải con ruột nên bị người khác xa lánh, chê cười.
- Không có tài năng xuất xắc, thân phận thì dở dở ương ương, cao chẳng tới mà thấp chẳng đành.
- Lê Mị Ly dần dần học được cách khiêm tốn, luôn phải giữ tâm thế của một kẻ kém cỏi để cẩn thận mà sống.
- Chàng ta đã tự răn mình bằng sáu câu:
“Mình là người ngu si
Mình là người đần độn
Mình là người tham lam
Mình là người lười biếng
Mình là Người kiêu căng
Mình là người ngạo mạn”
Trên thực tế, lời răn đầy đủ gồm sáu câu chứ không phải bốn như người ta nghĩ.
- Lê Mị Ly tự nhắc mình ngu si, để luôn luôn tôn trọng tài trí của người khác, không lấy cái ngu si của mình để phủ nhận những điều mình chưa biết.
- Chàng ta tự nhắc mình đần độn, kiêu căng để luôn luôn học hỏi tiến lên, không cống cao ngã mạn.
- Hắn cũng tự nhắc mình tham lam, ngạo mạn để luôn biết cách hài lòng với những gì mình đang có, dừng cương trước bờ.
- Cuối cùng, tự nhắc mình lười biếng để tránh xa căn bệnh trì hoãn, đổ thừa.
- Lê Mị Ly dựa vào bốn nguyên tắc đó, luôn tự nhận bản thân là một kẻ vô dụng, phải dựa vào người khác để tồn tại, dần dần leo lên những chức quan ngày một cao hơn.
- Xung quanh chàng trai bắt đầu xuất hiện những lời nịnh bợ ngọt ngào, tâng bốc lên đến tận mây.
- Dần dần, chàng ta bỏ quên mất châm ngôn cũ, lạc lối trong những lời ngọt ngào đầy quyến rũ.
- Và chuyện gì phải đến cũng đến, trong một lần tình cờ, Lê Mị Ly tìm lại được cội nguồn gốc gác tổ tiên năm xưa thuộc họ Hồ.
Nói tới đây Hồ Mị Ly ngẩng đầu cười:
- Bệ hạ đoán xem, người đó sẽ làm gì?
Trần Tí lẳng lặng nhìn Hồ Mị Ly, rất rõ ràng Lê Mị Ly kia chính là bản thân ông ta.
- Đổi về họ Hồ, nhận tổ quy tông?
- Không đúng, công dưỡng dục hơn công sinh thành.
- Nếu là ta thì sẽ không tùy tiện đổi họ, chối bỏ công ơn dưỡng dục hàng chục năm dễ dàng.
Hồ Mị Ly lúc này ngẩng đầu lên, nở một nụ cười như muốn khóc:
- Đúng vậy, đáng lý phải như thế.
- Nhưng chàng thanh niên đó đã phải đè nén, nín nhịn bao nhiêu năm.
- Gã ta bắt đầu ảo tưởng về tài năng của bản thân, hận cha nuôi chèn ép nên mới tự ti.
- Hắn ngầm nhận tổ quy tông rồi mưu toan chiếm ngôi vua, mơ tưởng lập ra một triều đại hưng thịnh để người đời phải kính nể.
- Đúng vậy, chàng trai đó chính là ta, Lê Mị Ly, cũng như Hồ Mị Ly, vì ảo tưởng về bản thân, không biết tự lượng sức mình.
- Ta cứ tưởng mình là một người tài năng vượt trội, chỉ cần lên ngôi vua có thể để tất cả ấm no sung sướng.
- Nhưng ta đã lầm và thất bại thảm hại.
- Mọi cải cách ta đưa ra đều chỉ như trò đùa con nít trong mắt những kẻ khác.
- Ta trở thành một tên hôn quân, đày đọa dân chúng, bị đuổi đánh đến cùng trời cuối đất.
- Nhưng rất may, trong lúc cuối đời, ta đã tỉnh ngộ lại.
- Khi xung quanh đã không còn những lời tâng bốc sáo rỗng mà chỉ có những tướng lĩnh trung thành ở bên, ta mới bình tâm suy nghĩ và biết bản thân sai ở đâu.
- Ta nhìn lại tấm biển ghi bốn lời răn năm xưa, chợt nhận ra bản thân đã quên mất mình chỉ là một kẻ tầm thường, bất tài vô dụng.
- Ta chợt nhận ra, cuộc đời của ta trở nên như thế này là vì quá tự phụ về bản thân, ta không có tư cách làm quân vương.
- Đáng lý ra ta nên chờ bệ hạ xuất hiện để phụ tá cho ngài.
Hồ Mị Ly cúi đầu xuống, giọng nói chân thành, tha thiết khiến người khác cảm động.
Thậm chí thị vệ bên cạnh cũng cảm thấy Hồ Mị Ly không đáng bị như thế.
Giống như truyền thuyết về lãng tử quay đầu quý hơn vàng, thường sẽ khiến cho người khác động lòng trắc ẩn mà tha thứ.
Nhưng Trần Tí không hề lay chuyển.
Thánh nhân có câu, lấy trực báo oán, lấy ân báo ân.
Giữa nhà Trần và Hồ Mị Ly đã kết thù rồi, không thể dễ dàng tha thứ được.
Còn câu lấy ơn báo oán thực ra là bị xuyên tạc chứ đúng trong Luận Ngữ, không ai nói như vậy cả.
Bây giờ mềm lòng, rất có thể sẽ ủ thành tai họa về sau.
Trần Tí có thể rất nhẹ nhàng, nhân từ với dân chúng nhưng đối với những mối uy h·iếp tiềm tàng của quyền quý thì chưa bao giờ chủ quan.
Hồ Mị Ly thấy vậy, thở dài:
- Chán thật, đến ngay cả chiêu này cũng không cứu được mạng ta.
- Ngươi cũng đúng là máu lạnh.
Hồ Mị Ly lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình thường, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh khiến những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc.
Thị vệ thấy ông ta giở trò như vậy, tức giận quát:
- Hồ tặc, ngươi dám lừa gạt bệ hạ, không sợ bị tội mất đầu ư?
Hồ Mị Ly khinh thường, ngồi bệt xuống sàn nhà:
- Đằng nào ta chẳng mất đầu, chỉ cố vùng vẫy một chút thôi.
- Nhưng mà thử xong rồi cũng yên tâm.
- Vua nhà Trần, ngươi có thể giữ vững lòng dạ sắt đá là điều rất tốt, đừng để cảm tình chi phối quyết định.
Thị vệ đang muốn ra tay trừng phạt kẻ dám lên mặt dạy dỗ bệ hạ thì bị Trần Tí cản lại:
- Không sao, hắn ta c·hết chắc rồi, không cần chấp với một người sắp c·hết.
- Ha ha ha, vừa cứng rắn vừa đức độ, thật không hổ danh chân mệnh thiên tử.
- Trước đó ta không tin, bây giờ ta thật sự có phần tin tưởng ngươi chính là chân mệnh thiên tử.
- Nếu vậy thì ta cũng có thể yên tâm nhắm mắt được rồi.
Hồ Mị Ly cười cực kỳ thoải mái, lần này có vẻ thật hơn và ít pha tạp cảm xúc.
- Ngươi có biết điều Hồ Mị Ly ta tự hào nhất là gì không?
- Đó chính là ta chưa từng khom lưng uốn gối trước ngoại bang.
- Ta có thể là gian thần lộng quyền, kẻ phản trắc, hôn quân tệ hại gì gì đó, sao cũng được.
- Nhưng ta tuyệt đối không chấp nhận làm quân bán nước, cõng rắn cắn gà nhà, mang tiếng xấu đến ngàn năm sau.
- Những gì ta nói đều là thật, ta nhận ra mình đã không còn cách nào chống lại ngươi nữa, chỉ có thể quỳ cầu ngoại bang mới tồn tại một chút cơ hội.
- Nhưng ta từ chối.
- Ta không muốn mình b·ị b·ắt cùng với lũ Dưa Lạc mọi rợ g·iết người không gớm tay ấy.
- Ta tình nguyện đầu hàng Đại Việt, c·hết dưới tay ngươi cũng không muốn sát cánh chiến đấu cùng ngoại bang.