Chẳng qua đó là chuyện sau này, hiện tại Trần Tí cần phải xử lý tốt việc quốc hữu hóa những cơ sở sản xuất quan trọng đang bị lũng đoạn.
Trần Chân vâng theo lệnh của Trần Tí, bắt đầu tổ chức tịch thu, kê biên tài sản.
- Tất cả nhớ kỹ, chúng ta là q·uân đ·ội bảo vệ nhân dân chứ không phải giặc c·ướp!
- Nếu ai dám xông vào c·ướp b·óc của dân thường vô tội thì đừng trách quân pháp vô tình.
Trước khi xuất hành, Trần Chân đứng trên đài cao, căn dặn cực kỳ nghiêm khắc.
Quân lính bên dưới đứng nghiêm thẳng đầu, trong lòng không mảy may một ý muốn vơ vét của cải.
Quân pháp của nhà Trần cực kỳ nghiêm khắc và công chính.
Sau đó, Trần Chân gọi Lý Diệu đi ra:
- Lý tướng quân, mời ông đi lên giải thích về những mục tiêu cần tránh.
Từ phía nơi xa, Lý Diệu tiến tới với bộ áo giáp mới cứng của quan viên nhà Trần.
Đúng vậy, Lý Diệu đã được Trần Tí phong quan, cắn răng nhịn nhục trước bang hội thiên Long Nhân chính là chờ giây phút này.
Ông ấy mang theo một lá cờ đỏ sao vàng, giơ cao trước mặt binh lính và nói:
- Tất cả những người Việt gốc Thiên Long trung thành với Đại Việt đều sẽ treo lá cờ này trước cửa nhà.
- Họ chỉ là chủ những cửa hàng nhỏ, không tham gia vào việc lũng đoạn, làm ăn phi pháp của bang hội, mong rằng mọi người nhẹ tay.
Bởi vì dù sao cũng là người ngoài, Lý Diệu chỉ dám dùng từ nhẹ tay nhưng Trần chân thì trực tiếp nói rõ:
- Nghe rõ chưa, treo lá cờ đỏ sao vàng là người mình, không được tùy tiện bắt bớ!
- Khi làm nhiệm vụ nhớ chú ý, trừ khi xác định chắc chắn bên trong có t·ội p·hạm thì hãy tiến vào, nếu không đừng nhiễu dân.
- Dạ rõ!
Tất cả binh lính đồng thanh đáp lời, sau đó bắt đầu nhanh chóng di chuyển tới các khu trang viên giàu có của người Thiên Long Nhân.
Đây cũng chính là lý do Trần Tí ngầm ra lệnh cho Lý Diệu phải đánh dấu trước và cùng tham gia vào công cuộc “quốc hữu hóa”.
Dù sao bản thân Lý Diệu cũng là người gốc Thiên Long Nhân, sự có mặt của ông trong cuộc điều tra cho thấy thái độ của Trần Tí vẫn coi những người Việt gốc Thiên Long là đồng bào của mình.
Trong một hiệu buôn nhỏ, Vài người Việt gốc Thiên Long Nhân ôm đầu khóc thút thít run bần bật trong nhà khi có tiếng bước chân của quân lính đi qua.
Họ chỉ là một gia đình bình thường, sợ hãi bị người khác lao vào đ·ánh đ·ập, c·ướp b·óc.
Trước kia, quan viên bị mua chuộc và bang hội Thiên Long Nhân không ít lần làm như vậy, tận dụng hỗn loạn để c·ướp b·óc sau đó đổ tội cho người Việt.
- Ba ba, lần này chúng ta có b·ị đ·ánh nữa không?
Một cô bé tầm sáu tuổi khóc nghẹn nói nhỏ, nấc trong họng nhưng lại không dám lộ ra tiếng vì sợ người bên ngoài sẽ men theo tiếng khóc mà xông vào.
Phải trải qua những gì để cô bé sáu tuổi có thể hiểu chuyện như vậy?
Cha của cô bé vội vàng an ủi:
- Không sao đâu con, lần này chúng ta đã treo cờ đỏ sao vàng của Lý tướng quân, ông ấy được chính tay bệ hạ phong quan.
- Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, yêu dân như con, chắc chắn sẽ không có việc gì.
Thực lòng mà nói, người cha cũng chỉ an ủi con gái vậy thôi chứ không dám tin tưởng quá nhiều vào lòng tốt của người khác.
Ông ta cầm trên tay một túi bạc nhỏ, cầu mong có thể dùng tiền tiêu tai chứ chẳng dám mơ tưởng xa vời hoàng đế có thể quản được từng người lính.
Ngay lúc này, có một nhóm lính đi ngang qua trước cửa tiệm:
- Nhà này là tiệm bán gạo à?
- Hình như là thế, có loạn đảng của bang hội bên trong không nhỉ?
Những lời này văng vẳng bên tai khiến cả nhà ông ấy sợ điếng người, khí lạnh chạy dọc sống lưng.
May thay, ông trời đã nở nụ cười may mắn:
- Mày mù à, không thấy cờ sao?
- Cờ đỏ sao vàng, là người mình, đi chỗ khác!
- Đi nhanh lên, coi chừng bị người bên trong tố cáo nhiễu dân là ăn gậy.
Nghe tiếng binh lính rời xa, người cha mới thở phào nhẹ nhõm, run rẩy đi tới cạnh cánh cửa và nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy tất cả ngôi nhà của người Việt treo cờ đỏ sao vàng đều được an toàn, duy chỉ có nhà của “Trương Mỹ Lan” gian ác, bóc lột cả khu phố này là bị dán giấy niêm phong, tịch thu.
Đây chính là sự khác biệt của Trần Tí so với một số người mang theo dã tâm khác, anh lựa chọn bảo vệ những người dân nhỏ bé bình thường và tập trung vào những kẻ giàu có bất nhân, làm ăn phi pháp, cấu kết ngoại bang.
Ngược lại, những kẻ tha hóa, ti tiện thì ưa thích tàn sát dân thường và nịnh bợ quyền quý vì rõ ràng là đàn áp dân đen dễ dàng hơn đối đầu với các thế lực hùng mạnh rất nhiều.
Giống như các vị “hiền vương” vĩ đại, sẵn sàng mời quân Thanh sang tắm máu dân thường để đàn áp năm trăm cuộc khởi nghĩa của dân nghèo nổ ra liên tục để đảm bảo quyền lợi của mình cùng tập đoàn bán nước, buôn dân.
Trên thực tế, bất kỳ cuộc b·ạo đ·ộng, nổi loạn nào của dân thường đều xuất phát từ đời sống khó khăn, không thể chịu nổi chứ chẳng ai điên mà kéo nhau đi t·ự s·át khi ăn no mặc ấm cả.
[Ví dụ như trong cuộc b·ạo l·oạn Indonesia 1998, giá điện được tăng lên 300% giá nhiên liệu lên 50% và không có dấu hiệu dừng lại mới khiến dân chúng phẫn nộ, tạo thành b·ạo đ·ộng.
Phải biết, ở thời hiện đại, dân Việt chỉ mới thấy giá điện tăng vài phần trăm là đã thở ô xi rồi nên 300% là một con số khổng lồ vượt quá sức chịu đựng của bất kỳ quốc gia nào.
Vậy nên 500 cuộc khởi nghĩa nông dân của nhà Nguyễn thì đều có lý do của nó cả, mỗi một cuộc khởi nghĩa đều bao hàm vô số máu và nước mắt của dân thường nghèo đói chứ không đơn giản là con số lạnh lẽo, vô tình.]
Trần Tí không muốn phải đối đầu với nhân dân nghèo đói, khổ sở.
Anh từ chối quay họng súng về phía cha mẹ, anh em, đồng bào nên cương quyết cứng rắn sử dụng bàn tay sắt để chống lại những thế lực bán nước, quyền quý, hùng mạnh.
Chuyện như vậy diễn ra khắp mọi nơi, những nhà tư sản lũng đoạn bị vây bắt về nha môn để thẩm vấn.
Đa phần họ là những Long Kiều có liên hệ mật thiết với Thiên Long Quốc, vừa làm gián điệp, vừa phạm pháp để c·ướp đoạt của cải của người Việt.
Còn hầu hết người Việt gốc Thiên Long đều chỉ sinh sống buôn bán bình thường, không trực tiếp tham gia vào hoạt động gián điệp, thao túng thị trường và chỉ bị kiểm soát bởi người khác nên nằm ngoài vụ thanh lọc.
Và Trần Tí cũng không chỉ nhắm đến Thiên Long Nhân.
Ầm!
Một đội lính đông đảo phá tan cửa và xông vào trang viên của gia tộc họ Phạm.
Nói là trang viên nhưng nơi đây không khác gì một pháo đài biệt lập, có thành lũy và tư quân trong coi.
Luật pháp nhà Hồ đối mặt với tư sản bán nước chỉ giống như mớ giấy lộn, bị giẫm lên không thương tiếc.
Quân đội nhà Trần dưới sự chỉ huy của Trần Toản đã dùng cả Súng Đại Bác để công phá.
Tất nhiên, gia tộc họ phạm có chống trả nhưng chỉ là vô nghĩa trước đội quân kiêu dũng thiện chiến của nhà Trần.
Gia chủ của gia tộc họ Phạm là Phạm Tà lúc này b·ị b·ắt trói trước mặt Trần Toản.
- Mày có biết tao là ai không?
- Trong triều có vô số quan lại thân thiết với tao, toàn thành Sài Gòn đều ăn gạo của tao.
- Dám động đến gia tộc họ Phạm, chúng bay cứ chờ b·ị c·hém đi!
Phạm Tà vẫn còn chìm đắm trong quyền lực ngày xưa, suy nghĩ rằng có thể dùng những mối quan hệ của mình để uy h·iếp.