- Mọi người từ từ để ta giới thiệu một nhân vật quan trọng.
Trần Tí khẽ ho một tiếng rồi nói:
- Ắt hẳn mọi người còn nhớ về danh tướng Dã Tượng dưới quyền của Đức Thánh Trần với tài huấn luyện voi chiến.
- Năm đó Hồ Mị Ly đuổi g·iết công thần nhà Trần, hậu duệ của Dã Tượng là Dã Nguyên đã dẫn người lên núi rừng ở khu vực biên giới châu Gia Lai để tránh nạn.
- Dã Nguyên đã huấn luyện được một đội voi chiến hùng mạnh, chờ ngày hưởng ứng triều đình.
- Nay thấy triều đình đánh tới, Dã Nguyên dẫn theo đội voi chiến hàng trăm con xin tùy quân đánh giặc.
- Mọi người cũng biết, trong những trận đánh lớn thì sức uy h·iếp của voi chiến khủng kh·iếp thế nào, dù là chục vạn đại quân cũng không cần e ngại.
Trần Tí kéo tay của Dã Nguyên, để anh lại gần mình và giới thiệu với mọi người.
Lúc này các vị tướng quân mới biết người đứng cạnh Trần Tí là Dã Nguyên, hậu đại công thần Dã Tượng chứ không phải nhân vật vô danh.
- Hóa ra là con cháu của Dã đại nhân, quả thật như sét đánh ngang tai.
- Đúng vậy, đội tượng binh của Dã Tượng năm xưa đã có nhiều lần lập công, phá nát trận địa quân giặc vào những lúc quan trọng.
Dã Tượng năm xưa đi theo Đức Thánh Trần, nhiều lần lập công lao và được xem là anh hùng đất Việt.
Dù rằng vì là gia thần (nhà hồ gọi gia nô) của Đức Thánh Trần nên không được chính thức phong quan nhưng ai ai cũng nể trọng.
Dã Nguyên vội vàng cúi đầu đáp:
- Cảm ơn các vị!
- Con cháu bất tài, quả thực không sánh bằng một góc của tiên tổ năm xưa.
- Dù vậy, Dã Nguyên tôi cũng xin được cùng đội voi chiến ra trận, đền đáp ơn vua, trả nợ nước, báo thù nhà.
Dã Nguyên cố ý xưng tôi ở đây để thể hiện thân phận thấp hơn chứ không ỷ vào việc mình có tổ tiên tài giỏi mà kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Điều này làm những người khác có thiện cảm hơn.
Tướng quân Trần Chân tiến lại vỗ vai:
- Có đội voi chiến của Dã Nguyên, chúng ta không cần phải e ngại chiến đấu trực diện với q·uân đ·ội Hồ Mị Ly.
Voi chiến ở thời cổ đại càn quét không thua xe tăng là bao.
Nếu dàn trận xông vào nhau thì một trăm voi chiến có thể sánh với vạn quân.
Có voi chiến, nhà Trần càng ước gì giặc Hồ lao tới quyết chiến.
Trần Tí chốt lại:
- Nếu đã như vậy, kế hoạch tiếp đó triển khai như sau!
- Lý Nhân Kiệt nghe lệnh, lập tức mang theo lực lượng thủy binh ra ngăn cửa sông Cái, đảm bảo khóa chặt đường thủy của pháo đài Diên Khánh.
- Trần Toản, Trần Hưng Bang, chỉ huy lực lượng kỵ binh do thám và xâm chiếm từng bước trong khu vực châu Diên Khánh.
- Số còn lại tập trung bên ngoài thành Đại Lãnh, chờ đợi đối phương tuyệt vọng phá vây ra ngoài để giải quyết.
- Lương thực đã cạn, bọn họ chỉ cố thủ được tối đa ba ngày, ba ngày sau không thấy chúng ra thì t·ấn c·ông.
- Chờ dọn dẹp xong thành Đại Lãnh, đi vòng qua Diên Khánh, một đường xuôi nam và quyết chiến với Hồ Mị Ly, một trận chiến cuối cùng thống nhất đất nước.
Về lý thuyết, con người có thể nhịn đói tối đa bảy ngày không c·hết.
Nhưng thực tế chỉ cần nhịn đói ba ngày là trên cơ bản nằm im tại chỗ chờ c·hết rồi, vậy nên Trần Tí mới quyết định ba ngày sau t·ấn c·ông nếu chúng kiên quyết không đầu hàng.
Chẳng qua Trần Tí đã đánh giá cao sức chịu đựng của q·uân đ·ội nhà Hồ vốn có tinh thần chiến đấu cực kỳ kém.
Sáng hôm sau, Trần tí kinh ngạc nhìn thấy Lý Thông quỳ gối trước mặt mình, dâng lên thủ cấp của Nguyễn Công Khôi, thượng tướng trấn thủ thành Đại Lãnh.
Vì hơi khó tin nên anh đã sai người gọi Nguyễn Dương tới nghiệm chứng và quả thật đúng là thủ cấp của Nguyễn Công Khôi.
- Bệ hạ, tội thần biết rằng khí số của Hồ tặc đã hết, ngoan cố chống cự cũng chỉ gia tăng thêm t·hương v·ong.
- Vốn nghe tin bệ hạ nhân từ, hiền đức, hạ thần quyết định khuyên nhủ tướng quân dẫn theo binh lính ra quy thuận triều đình.
- Nguyễn Công Khôi ngoan cố chống cự tới cùng nên tội thần đành phải ra tay, xin bệ hạ tha thứ cho tội thần cùng các binh lính đằng sau.
Trần Tí liếc nhìn Lý Thông với ánh mắt lạnh nhạt, đến một dấu chấm câu cũng không tin.
“Chắc chắn là ham sống s·ợ c·hết, lôi kéo binh lính làm phản đòi đầu hàng.”
“Nhưng sợ ra đầu hàng bằng tay không cũng khó lòng thoát khỏi c·ái c·hết nên mới lấy thủ cấp của trưởng quan là Nguyễn Công Khôi để bảo vệ mạng sống, lấy công chuộc tội.”
“Chẳng qua nếu nói thẳng thì Lý Thông sẽ bị mang tiếng là hèn nhát, mưu hại cấp trên, vong ân phụ nghĩa nên mới bày trò như vậy.”
Trần tí không phải là đứa trẻ ba tuổi mà dễ dàng b·ị đ·ánh lừa, dắt mũi.
Tuy nhiên, Trần Tí sẽ giả vờ như không biết âm mưu đằng sau nhằm trấn an một vạn rưỡi hàng binh ở bên ngoài cùng một số việc quan trọng.
- Ngươi đứng lên đi!
- Biết bỏ gian tà theo chính nghĩa thì làm gì còn tội nào nữa.
- Ngươi đã có lòng quy thuận thì nay ta cho phép ngươi quy thuận, miễn những tội trước kia.
- Bao gồm những người lính khác cũng vậy, đều xóa tội.
Trần Tí làm như vậy là để đảm bảo một vạn rưỡi hàng binh không vì sợ hãi bị thanh toán mà bất ngờ làm phản, dù sao Lý Thông cũng đại diện cho họ.
Mặc dù bản thân Lý Thông làm người trơ trẽn nhưng rất biết cách dựa thế kẻ khác để sinh tồn.
- Tạ ơn bệ hạ, thần thề c·hết trung thành với người, vĩnh viễn không bao giờ phản bội!
Lý Thông lập tức quỳ mọp xuống đất để thể hiện sự thành kính, ít nhất là thành kính bề ngoài.
Sau đó, gã ta còn chủ động:
- Bệ hạ!
- Thần có điều muốn nói.
- Cứ nói đi, trẫm đang nghe đây!
- Thưa bệ hạ, gia tộc họ Lý của thần còn có một chút của cải cùng giữ vài chức vụ cho Hồ tặc.
- Nay thấy tư thế oai hùng của bệ hạ, thần muốn đi về nhà, khuyên bọn họ quy thuận triều đình, mong ngài chấp thuận.
Nghe nói tới đây, Trần tí tỏ ra hứng thú:
- Nói thử xem!
- Bệ hạ, gia tộc của chúng thần có vô số cửa tiệm, hàng quán ở khắp khu vực châu Khánh Hòa và lân cận.
- Ở mảnh đất này, chúng tiểu nhân chỉ thua gia tộc họ Cao một bậc.
- Anh họ của thần còn làm tướng lĩnh trấn giữ cửa ải Suối Cát, Suối Tiên nằm ngay sau pháo đài Diên Khánh.
- Nếu bệ hạ cho phép, thần sẽ về thuyết phục tộc trưởng mang theo toàn tộc đi theo bệ hạ, trợ giúp ngài thu hồi châu Khánh Hòa.
Là một người thống soái ngoài chiến trường, Trần Tí nắm rất rõ các nội dung trên bản đồ.
Suối Tiên và Suối Cát là chốt chặn trên con đường thuận lợi, bằng phẳng nhất kết nối giữa pháo đài Diên Khánh và hậu phương miền nam.
Nếu đi vòng qua Diên Khánh, xuyên thủng Suối Tiên, Suối Cát một cách nhanh chóng thì q·uân đ·ội nhà Trần có thể tiến quân thần tốc khiến kẻ địch không kịp trở tay.
Trần Tí nhạy bén bắt được cơ hội, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trẫm sẽ miễn tội cho nhà ngươi, đồng thời bố trí một chức quan phù hợp.
- Đối với gia tộc họ Lý, nếu thực tâm quy thuận và có thể trợ giúp quân ta lấy lại Suối Cát, Suối Tiên thì ta sẽ ghi công phong thưởng.
- Trẫm sẽ nhớ kỹ đóng góp của từng người, khen thưởng phân minh không sót một ai.
Lý Thông nghe vậy vui mừng quỳ xuống dập đầu tạ ơn:
- Tạ ơn bệ hạ!
- Tạ ơn bệ hạ!
Trên thực tế, triều đình nhà Hồ không hề được lòng các quý tộc, thương nhân vì đưa ra những luật lệ hà khắc nhằm áp chế.
Trước đó, bởi vì q·uân đ·ội của Trần Tí còn ở bên ngoài của ải, nhiều người sợ rằng đánh không lại nên vẫn chần chừ.
Nhưng sau trận hải chiến ở bán đảo Đầm Môn cùng việc Đại Lãnh thất thủ, các gia tộc quyền quý đều rục rịch muốn đầu hàng nhà Trần.
Lý Thông tin chắc rằng tộc trưởng sẽ hớn hở, vui mừng để quy thuận nhà Trần.
Bản thân anh ta là người đứng trung gian ở giữa ắt phải được thưởng lớn.
Vừa giữ được mạng, vừa thăng quan phát tài, Lý Thông quả nhiên rất thông minh, gian xảo.
Nhưng gã ta không biết rằng, Trần Tí vốn biết rõ bản chất con người Lý Thông nên đã ngầm phán quyết tử hình trong lòng.
Chỉ vì còn giá trị lợi dụng nên Trần Tí mới tạm thời chịu nhịn một lát.