Đúng lúc này, Trần Tí xuất hiện với “Thiên Mệnh” trên người, có đủ danh tiếng để vạn dân thần phục.
Trần Tí mang họ Trần, độ tuổi lại xêm xêm với công chúa Huyền An nên mới được tác hợp thành vợ chồng giữ ngôi vua để ổn định đất nước.
Dù sao đứa con do họ sinh ra cũng sẽ mang họ Trần và sở hữu dòng máu hoàng thất.
Đây là một cuộc hôn nhân chính trị điển hình vì lợi ích quốc gia.
Nếu xét về chính thống thì Trần Huyền An mới là chủ nhân của vương triều này.
Nhưng bất kể thân phận trước kia thế nào, diễn biến khúc chiết lắt léo ra sao, hiện tại cô cũng chỉ là hoàng hậu nên phải cúi người hành lễ trước Trần Tí:
- Bệ hạ, thần th·iếp xin được thỉnh an!
- Là hoàng hậu đấy sao, ta đã bảo rồi, nàng không cần phải tới thăm ta mỗi ngày như vậy đâu.
Hoàng hậu cúi đầu không đáp lời, đây không phải là lần đầu tiên Trần Tí nói điều này nhưng cô không thể làm vậy.
Chốn hậu cung, tai vách mạch rừng, nếu cô dám có những hành xử không đúng mực thì sẽ gặp bất lợi rất lớn.
Vua rất khó tìm người thay thế chứ hoàng hậu thì đầy.
Bây giờ đã không phải năm xưa lúc Trần Quang Tông nắm quyền tuyệt đối, rất nhiều kẻ rục rịch muốn trừ khử Huyền An để m·ưu đ·ồ bí mật.
Bởi vậy nên Trần Tí cũng nói vậy thôi chứ cũng không bắt ép mà lảng sang chuyện khác.
- Hoàng hậu đã ban lệnh cấm sử dụng phấn trang điểm trong hậu cung chưa?
- Dạ, thần th·iếp đã cấm theo đúng ý bệ hạ!
- Sở thích của hoàng thượng là điều quan trọng nhất đối với chúng thần th·iếp.
Về vấn đề này, hoàng hậu Huyền An rất nghe lời.
Trần Tí nhớ mang máng từng nghe bố mẹ ở thế giới cũ nói phấn trang điểm có độc, không được để gần trẻ em.
Bởi vậy nên anh đã hạ lệnh cấm phấn trang điểm trong hậu cung, tất nhiên là với lý do vua không thích hậu cung trang điểm.
Cách nói này dễ dàng thuyết phục mỹ nữ chốn hậu cung hơn nhiều so với việc giải thích cho họ hiểu tại sao phấn trang điểm gây độc hại.
Phụ nữ thời này có thể làm mọi chuyện đến mức phát rồ để làm đẹp, lấy lòng chồng của mình.
Tam tòng tứ đức không phải để trưng cho đẹp.
Sau đó, hoàng hậu tiếp tục câu chuyện bằng việc chính thức đăng cơ và cầu mưa của Trần Tí:
- Bệ hạ, ngày mai đã là lúc bệ hạ bắt đầu chính thức quán xuyến quốc gia này.
- Thần th·iếp xin chúc bệ hạ tái tạo hoàn vũ, chấn chỉnh càn khôn, quân lâm thiên hạ!
Khi nói những lời này, đôi mắt hoàng hậu như có hàm ý nào đó nhưng Trần Tí bỏ qua.
- Cảm ơn hoàng hậu!
- Nàng cũng lo nghỉ sớm đi, đừng để tâm vụn vặt quá nhiều.
- Dạ vâng, thần th·iếp cáo lui!
Khi đến khu vực vắng người, một lão thái giám ra lệnh cho cung nữ rút lui rồi đi tới gần sát sau lưng hoàng hậu:
- Bẩm nương nương, bệ hạ đi ra ngoài và chỉ mới về cung một canh giờ trước.
- Ừ!
Hoàng hậu không nói gì về vấn đề của Trần Tí, chỉ gật đầu nhắc nhở lão thái giám:
- Là người sống thọ, ngươi phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói đấy!
- Dạ, lão nô cẩn tuân lời dạy của nương nương!
Trên thực tế, hoàng hậu Trần Huyền An nắm rõ mọi hành tung của Trần Tí như lòng bàn tay, kể cả việc ham chơi, thích đi đây đi đó chứ không chịu học tập đèn sách.
Làm hậu đại cuối cùng của Trần Quang Tông, Huyền An bắt buộc phải có thủ đoạn sinh tồn của mình nếu không muốn bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng biết là một chuyện, xử lý thế nào là chuyện khác.
Hoàng hậu thừa biết mình không nên q·uấy r·ối và can thiệp sâu vào cuộc sống của một vị vua, đó là tối kị.
Cô không thể trở mặt với Trần Tí ở thời điểm này vì gần như đã đánh cược mọi thứ trên người anh ta.
“Bệ hạ, người có thật sự là thiên mệnh của vương triều nhà Trần không?”
“Nơi mà người người có thể bay lượn trên trời, lặn xuống biển sâu, liệu đó thật sự là thần quốc hay chỉ bịa đặt?”
“Nhưng khi đó bệ hạ còn nhỏ, làm sao nghĩ tới chuyện bịa đặt cơ chứ?”
Hoàng hậu Huyền An thở dài nhìn trăng sáng.
Cô thật sự hi vọng Trần Tí là thiên mệnh chứ không phải bịa đặt.
Khi Trần Tí mới tới thủ đô Định Long và còn là một đứa trẻ, đã có người hỏi cậu ta đến từ đâu.
Và tất nhiên câu trả lời là:
“Tôi đến từ nơi có những tòa nhà cao chọc trời, xe ô tô lơ lừng khắp mọi nơi, có máy bay, tàu lặn, vệ tinh.”
Tất nhiên, không ai hiểu ô tô, máy bay, tàu lặn, vệ tinh là gì nhưng thông qua tìm hiểu thêm thì họ đều đi đến kết luận:
“Trần Tí là tiên thần hàng lâm nhân gian, nơi Trần tí sống có các đại năng bay lượn trên trời, ngụp lặn dưới biển, thậm chí vươn ra ngoài tinh không vũ trụ.”
Cộng thêm việc hình ảnh rồng thần xuất hiện bảo vệ quanh người Trần Tí thì giả thuyết này càng thêm vững chắc.
Đó cũng là lý do quan lại nhà Trần và cả công chúa Huyền An dễ dàng đồng ý tôn Trần Tí lên làm vua.
Người thời cổ đại cực kì tin tưởng vào thiên mệnh, nhất là vua chúa.
Nhưng gần đây ngấm ngầm xuất hiện một vài lời đồn nghi ngờ về tính xác thực của “thiên mệnh”.
Bởi vì tất cả mọi thứ Trần Tí thể hiện ra đều quá bình thường, thậm chí còn ham vui, trốn đi chơi, lười học như một đứa con nít kém cỏi.
Không, thậm chí còn chẳng bằng con cháu nhà quan lại.
Đã thế, nạn h·ạn h·án kéo dài, mùa màng thất bát, ngoại bang rục rịch t·ấn c·ông.
Tất cả mọi thứ đè nặng lên khiến người ta không khỏi hoài nghi Trần Tí thực sự có được thiên mệnh hay không.
Đặc biệt là khi Khâm Thiên Giám của Thiên Long Quốc nói rằng nhà Trần vô đạo, sẽ phải chịu h·ạn h·án kéo dài ba năm liên tục.
Chuyện này làm dấy lên lo ngại vì từ trước tới giờ, Khâm Thiên Giám rất ít khi sai.
Nhưng cũng không ai dám trở mặt ngay vì thực sự cách thức xuất hiện của Trần Tí quá truyền kỳ.
Làm gì có thiên mệnh nào chính thống hơn rồng thần theo hộ vệ.
Tối thiểu nhất là toàn bộ tướng sĩ từng có mặt ở Ải Tiên Quan đều thề c·hết trung thành với Trần Tí.
Bởi vậy nên triều đình thống nhất thử để Trần Tí nắm quyền sớm làm vua và cầu mưa xem sao.
Dựa theo họ nói, nếu Trần tí thật sự nắm giữ thiên mệnh thì chắc chắn sẽ có cách giảm bớt h·ạn h·án.
Cho dù không được thì ít nhất cũng làm yên lòng dân được một thời gian rồi sau đó tính tiếp.
Còn việc tính tiếp thế nào thì chắc chắn khi đó không còn liên quan đến chuyện của Trần Tí nữa.
Điều này cũng cho thấy tình cảnh hiện tại của Trần Tí không tốt như bề ngoài nhìn thấy.
Nghĩ tới hậu quả bết bát nếu Trần Tí chỉ là kẻ vô dụng, hoàng hậu Huyền An chỉ có thể thở dài.
Vận mệnh của hai người đã nối lại với nhau, ngày mà Trần Tí bị trục xuất khỏi Định Long thì cũng là lúc Huyền An phải uống thuốc độc t·ự v·ẫn.
Tối hôm đó.
Đêm khuya, trong một căn phòng tối, vài người bí mật gặp nhau bàn bạc.
- Ngày mai, tên vua nhí sẽ đăng cơ nắm quyền, chúng ta phải làm gì đây?
- Hừ, muốn nắm quyền?
- Đã hỏi ý chúng ta trước hay chưa.
- Liệu có nên cử người hành thích không?
Một người khác gắt giọng:
- Không được, bây giờ vẫn còn rất nhiều người tin tưởng nó mang thiên mệnh trong người, bảo vệ nghiêm ngặt.
- Chúng ta giơ đao ra lúc này sẽ bị những kẻ khác phát hiện, tiêu diệt.
- Khâm Thiên Giám đã công bố rồi, vương triều nhà Trần năm nay đại hạn, sẽ không có một giọt mưa nào cả.
- Chỉ một thời gian nữa, khi đám tiện dân c·hết đói vì h·ạn h·án, lời đồn về thiên mệnh của tên vua nhí sẽ bị phá vỡ, trở thành đối tượng bị tổng sỉ vả.
- Thiên mệnh?
- Chỉ có thiên triều chúng ta mới là thiên mệnh, nam man mọi rợ làm sao có được.
Đám người thi nhau cười phá lên mà không biết rằng người bọn họ chê bai vừa mới nhận được bàn tay vàng.