Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 247: Chiến trường Đại Nam (2)



Chương 247: Chiến trường Đại Nam (2)

- Lạy ông!

- Ông tha cho con.

- Nhà con hết gạo rồi!

- Tiền đâu mà mua rượu với t·huốc p·hiện.

Dưới mái nhà đất đổ nát nơi bìa rừng, một người phụ nữ chân lấm tay bùn quỳ lạy dưới mặt đất, hướng về phía quan viên thu thuế của chính quyền Pháp để mong xin được phép không mua rượu và t·huốc p·hiện.

Đối diện với cô là một quan tây mặc âu phục gọn gàng, sau lưng có ba bốn tay sai đến từ hiệu buôn t·huốc p·hiện, rượu cồn của Long Kiều gần đó.

- Này, đừng có làm khó nhau, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi.

- Chính quyền quy định mỗi người cần phải dùng hai chai rượu cồn và nửa cân t·huốc p·hiện, cho dù trẻ em cho con bú cũng phải hút.

- Nhà cô có hai mẹ con, từ trước tới nay không chịu mua t·huốc p·hiện với rượu cồn, đã nằm trong diện phải theo dõi rồi.

- Không có tiền thì nhịn ăn, nhịn mặc mà mua rượu của chính quyền chứ đi tù đấy.

Quan tây không hề tỏ ra thương hại một chút nào, khuôn mặt lạnh lùng cao cao tại thượng bực bội dọa nạt.

Tất nhiên, ông ta có phần nói láo, luật chỉ bắt mua rượu cồn thôi nhưng nếu không bán được t·huốc p·hiện thì tiền đâu nộp cho chính quyền.

Trên thực tế, ông ta cũng chỉ bị triều đình Nguyễn vương tay sai và chính quyền thuộc địa ép.

Kể từ sau khi Nguyễn Vương ký hiệp định cho Pháp đô hộ, Pháp đã xuất khẩu t·huốc p·hiện cùng rượu cồn sang với yêu cầu Đại Nam phải tiêu thụ hàng chục tấn t·huốc p·hiện mỗi năm, bất kể lý do để kiếm về nguồn lợi nhuận khổng lồ.

Tuy nhiên, người việt vốn có ngành sản xuất rượu từ gạo và không mấy mặn mà với thuốc phiên nên Chính quyền thuộc địa buộc phải đặt ra định mức tiêu thụ rượu, t·huốc p·hiện trên đầu người rồi giao cho các quan tây đi kiểm tra, đôn đốc.

Quan tây tất nhiên phải tìm mọi cách để tọng rượu cồn và t·huốc p·hiện vào mồm dân Việt để hoàn thành chỉ tiêu.

Đấy chính là nguyên nhân xâu xa của tình cảnh người dân phải cầu xin quan tây cho phép mình không uống rượu cồn và h·út t·huốc phiện.

Nhưng đế quốc thực dân đâu có dễ nói chuyện, cầu xin.

Bép!

Một cái tát thật lực mà đến tận Bình Dương cũng nghe thấy tiếng vang lên.

Trên mặt người phụ nữ xuất hiện dấu tay đỏ thắm của người khác, sái quai hàm, ngã lăn ra đất, miệng chảy máu.

Nhưng không phải quan tây mà là Long kiều tay sai.

- Mẹ, cái loại già mồm, ai cho phép mày cãi bướng với người tây dương?



- Quy định là quy định, quan tây đã yêu cầu mỗi người phải nốc hai chai rượu là mày phải mua, không có tiền thì bán đất bán con mà cống hiến cho nước Pháp vĩ đại.

Ông quan tây kia thấy tay sai hùng hổ ra mặt như vậy rất hài lòng, nhưng ngoài miệng thì giả vờ trách cứ:

- Này!

- Sao lại mạnh tay như vậy!

- Pháp Quốc là đất nước văn minh, tự do, dân chủ.

- Chúng ta phải tôn trọng ý muốn của người dân.

- Dạ vâng ạ!

Tay sai ngoan ngoãn nghe lời.

Quan tây gật đầu hài lòng quay người rời đi,.

Trước khi đi, ông ta nói với đám tay sai Long Kiều có xuất thân bang hội:

- Nói chung người Pháp rất văn minh, không thể thấy được b·ạo h·ành.

- Nhưng cũng chỉ cần không nhìn thấy là được, đã hiểu chưa?

- Dạ hiểu rồi ạ!

Tay sai của quan tây lập tức biết ý, chờ quan tây rời đi thì xoa tay hầm hè:

- Không để quan tây thấy được b·ạo h·ành thì chỉ cần lén lút làm sau lưng thôi.

- Con điếm này, dám không nốc rượu cồn của nước Pháp vĩ đại à?

Tên tay sai tiến sát lại gần trước vẻ mặt hoảng sợ, bất lực của người phụ nữ.

- Ông muốn làm gì, tôi la làng lên bây giờ!

- La làng?

- Mày la thử xem, ở xứ Đại Nam này ai dám chống lại quan tây?

- Ngay cả triều đình gặp quan tây cũng phải quỳ lạy.

Tên tay sai hếch mũi lên trời, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Gã ta là một tay sai của Trương Mỹ Lan, sau khi có người tây dương làm chỗ dựa liền ỷ thế bắt nạt, hà h·iếp dân lành.



- Giờ mày nghe cho kỹ đây, không uống thì tao đem rượu cồn đổ vào mồm con mày.

- C·hết sống gì tự chịu.

Tên côn đồ chỉ về phía em bé chưa tới ba tuổi đang oe oe khóc trên võng.

Theo quy định của chánh quyền Pháp, cho dù trẻ em sơ sinh, miễn là người Việt ở Đại Nam đều thuộc diện bắt buộc tiêu thụ rượu cồn.

Còn việc trẻ em sơ sinh uống rượu cồn xong có vấn đề gì thì không phải chuyện nước Pháp vĩ đại cần quan tâm.

Quả nhiên, người phụ nữ kia sợ hãi bò lại gần túm chân gã tay sai:

- Đừng!

- Đừng g·iết con tôi!

Bản năng của người làm mẹ quả nhiên mãnh liệt, cô kéo chặt chân của đối phương để bảo vệ con mình.

Chỉ sợ buông lỏng một chút và đứa bé phải rời đi nhân thế.

Gã tay sai kia thấy chân mình bị kéo lại, dùng tay vả bôm bốp vào mặt nhưng người mẹ quyết không buông tay.

- Không được, có đ·ánh c·hết tôi cũng không buông.

- Hừ mày muốn c·hết à!

Đang lúc tên tay sai nổi nóng thì thủ lĩnh nhóm côn đồ đứng ra:

- Được rồi!

- Tha cho nó cũng được!

- Ở đây có văn bản bán đất lấy tiền mua rượu và t·huốc p·hiện.

- Mày chỉ cần ký vào đây thì thoát.

- Còn không thì…

Tên thủ lĩnh vừa nói, vừa ra hiệu cho đàn em cầm chục chai rượu cồn đi về phía đứa bé.

Khuôn mặt cậu vẫn đang tươi cười hi hi, ha ha trên võng, hoàn toàn không biết giặc c·ướp đã đến trước cửa nhà.

Người mẹ kinh hoảng le lết qua lại ngăn cản đoàn côn đồ nhưng chỉ một mình cô là không đủ sức.

Cuối cùng, trong những tiếng khóc nấc tuyệt vọng, cô đành phải đồng ý:



- Tôi đồng ý!

- Đừng hại con tôi!

- Tôi đồng ý ký giấy bán đất.

Tên thủ lĩnh nghe vậy, cười nhạt một tiếng, ra lệnh cho đàn me mang khế đất đi.

Nhưng chúng không chỉ đơn thuần muốn tiền.

- Bọn tao là dân làm ăn, đã nói bán là bán, không phải c·ướp.

- Để bọn tao giúp mày uống, mất công sau này lại nói là tụi tao ép mua ép bán.

Hắn cạy miệng người mẹ ra, cầm chai rượu cồn đổ ngược vào cuống họng và bịt mũi lại.

Người phụ nữ chỉ có thể cố nén đau đớn, khó chịu, để uống hết bốn chai rượu cồn công nghiệp nồng độ cao vào dạ dày rỗng bụng.

Sức nóng cào ruột như cấu xé từng tế bào, đánh sập cơ thể gầy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ.

Cô hoàn toàn mất đi ý thức, bò lăn bò càng, nôn thốc nôn tháo, tim loạn nhịp, cơ thể lạnh đi, hô hấp đứt đoạn.

Thấy cảnh này, đám tay sai Long Kiều vứt bỏ lại túi t·huốc p·hiện trước mặt người phụ nữ, cười ha ha:

- Một mảnh ruộng đổi được bốn chai rượu cồn và t·huốc p·hiện của nước Pháp vĩ Đại là quá hời rồi, ha ha ha!

- Đúng vậy, lãi quá rồi, đâu phải ai cũng có cơ hội dừng xương máu của mình để đóng góp cho sự thịnh vượng của tây dương và Long Kiều.

- Ha ha ha ha!

Tiếng cười văng vẳng phương xa, khuất dần theo cơn gió lạnh mùa đông và những xác c·hết do tê cóng và n·gộ đ·ộc rượu.

Tết sắp đến, nhưng không phải cai cũng có cơ hội đón tết.

Đột nhiên, người phụ nữ kia không biết dựa vào nguồn lực nào đã vùng dậy được, cố gắng bò lại chỗ đứa con của mình.

Cô tựa đầu vào bàn, nhìn khuôn mặt ngây thơ của đứa bé, bàn tay cố gắng vươn lên nhưng không với tới, cuối cùng, chỉ có thể bất lực rũ xuống hấp hối.

Trước khi chìm vào bóng tối vĩnh hằng, cô lờ mờ thấy được những người lính mặc trang phục xanh lá và lá cờ đỏ sao vàng phấp phới cùng những tiếng hô hoán gấp rút:

- Mau, có người bị n·gộ đ·ộc rượu, đưa tới chỗ quân y mau!

- Khoan đã, trước đó phải sơ cứu!

- Không kịp rồi, trúng độc quá nặng, rất khó cứu sống.

- Ở đây có đứa bé, để lại chắc chắn sẽ c·hết, mau mang lên chiến khu.

- Bọn giặc chó c·hết, sớm muộn có ngày chúng ta cũng báo thù!

Người phụ nữ cuối cùng cũng có thể yên lặng mỉm cười nơi chín suối, bởi vì con của cô đã có cơ hội sinh tồn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.