Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 232: Trận Nam Ninh (5)



Chương 232: Trận Nam Ninh (5)

Người tây dương trịch thượng tên là Gres, một thương nhân Anh Quốc chuyên ăn tục bốc phét, lừa gạt kẻ khác.

Chiến lược đào chiến hào bao quanh Nam Ninh trong thời gian ngắn là của ông ta đưa ra và dĩ nhiên dùng mắt thường cũng thấy được đã thất bại thảm hại.

Đừng nói là cổ đại năng suất lao động kéo cỏi.

Cho dù hiện đại, việc gấp rút xây dựng phòng tuyến với chiến hào, hầm ngầm xịn xò dài hàng chục cây số trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhưng thay vì chấp nhận bản thân sai lầm và rút kinh nghiệm thì như một thói quen, ông ta đổ vấy trách nhiệm lên đầu Đại Thanh là chủng tộc hạ đẳng, loại kém, không đủ sức thực hiện kế hoạch hoàn hảo của Anh Quốc.

Điển hình tư duy, kèo thơm da trắng, kèo thối tiện dân bản xứ.

Thắng là do v·ũ k·hí tây dương hiện đại, thua tại bởi người sử dụng yếu kém.

Lại một lần nữa, bóng dáng chúa hề lại quanh quẩn đâu đây.

Mặc dù trơ trẽn như thế nhưng Lâm Tắc từ không thể tranh cãi được.

Bởi vì nếu ông ta chống lại tây dương thì sẽ bị triều đình kết tội chống phá, bắt đi tù giống Diệp Danh Sâm.

Hiện tại, tâm lý phổ biến ở Đại Thanh là dân sợ quan, quan sợ tây dương, tâm lý da trắng thượng đẳng lan tràn ngay trên lãnh thổ Đại Thanh.

Hậu quả của Đại Ngọc Nhi hèn yếu ngày càng thể hiện rõ hơn, ăn mòn quốc gia bạc nhược này.

- Đúng, đúng, tất cả là do tiện dân yếu đuối, không có tinh thần chiến đấu.

- Gres đại nhân, bây giờ chúng ta phải rút dần về phía bắc để đưa trận chiến vào thế giằng co bằng chiến đấu đường phố.

- Ông hãy mau lên đường, chậm thì sinh biến.

Thấy vẻ khúm núm của Lâm Tắc Từ, Gres tỏ ra hài lòng:

- Ừ, ngoan, nghe lời thế là tốt!

- Nhớ kỹ lấy dân thường làm khiên thịt.

- Đừng tiếc mạng tiện dân hạ đẳng,

Chờ Gres đi khỏi, Lâm Tắc Từ nổi giận đập bàn:

- Đồ chó c·hết, một đám lòng lang dạ sói.



- Hừ, dùng mạnh của người Thanh để phục vụ lợi ích của Anh Quốc.

- Giọng điệu trịch trượng, thượng đẳng, tự tiện chỉ đạo cho chúng ta phải làm này làm kia.

- Chúng nghĩ chúng là ai?

Lâm Tắc từ là con cáo già trên quan trường, sao khổng hiểu m·ưu đ·ồ của người tây dương là dùng mạng tiện dân bản xứ hạ đẳng để phục vụ cho lợi ích của họ và thí nghiệm chiến thuật, v·ũ k·hí.

Nhưng ông ta cũng chỉ nói vài câu cho bớt bực tức rồi cũng chỉ đành cúi đầu thở dài.

- Người tây dương bây giờ đã ngang nhiên đứng ra chỉ đạo công việc nội bộ của Mãn Thanh rồi.

- Chờ đến sau này sẽ còn tới mức nào nữa.

- Diệt quốc vong nô, từ trên tư tưởng bắt đầu.

- Triều đình… hồ đồ!

Lâm Tắc Từ nói cho cùng cũng không phải người Mãn, lòng trung thành với Đại Thanh có hạn.

Bản thân ông ta là người ủng hộ việc cấm t·huốc p·hiện, một điều mà nước nào cũng làm ở thời hiện đại.

Đáng tiếc triều đình vô năng, hèn yếu trước Tây dương dẫn tới quan lại nhà Thanh không thể ngẩng cao đầu được.

- Thôi, trời sập thì có người khác lo.

- Hiện tại mình phải làm tròn nhiệm vụ bản thân cái đã.

Lâm Tắc Từ hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại, cầm mũ đội lên đầu, điều chỉnh cho gọn gàng, ngăn nắp rồi từ từ đi xuống phố cùng hàng ngũ quan viên cấp cao.

Lúc này, quý tộc giàu có đã kéo nhau rút lui vào trong nội thành.

Dân chúng hoặc bỏ chạy, hoặc nhiều lý do phải ở lại, trốn trong nhà, đường phố vắng tanh như chùa bà đanh.

Chỉ có các lực lượng bát kỳ chịu trách nhiệm đánh du kích trong thành phố còn ở lại.

Từng con hẻm, từng ngôi nhà, xuất hiện binh lính Mãn Thanh chia nhau v·ũ k·hí như đao, kiếm,…

Thời phong kiến, v·ũ k·hí lạnh có tính sát thương cao đều thuộc về hàng ngũ vật dụng hạn chế, không được tự do như thời hiện đại.

Phần lớn “nghĩa sĩ” được huy động để liều c·hết trong c·hiến t·ranh thành thị trước đó đều là dân thường nên phải chờ phát v·ũ k·hí chứ trước đó chỉ có dao thái rau.

Nhìn thấy Lâm Tắc từ đi ngang qua, tất cả họ đều vẫy tay hô hào:



- Đại Thanh vạn tuế!

- Nam Ninh vạn tuế!

Lâm Tắc Từ miễn cưỡng chào lại với nụ cười gượng ép.

Ông biết phần lớn họ sẽ khó lòng sống sót trong cuộc chiến ác liệt này.

Nhưng tình thế đã đến mức không thể không làm vậy.

Lâm Tức Từ đành phải che giấu sự cắn rứt lương tâm để đi vào bên trong nội thành Nam Ninh.

Dù rằng tường thành không có nhiều giá trị trong c·hiến t·ranh hiện đại nhưng được chút nào hay chút ấy.

Sau khi Lâm Tắc Từ rời đi không bao lâu, đội lính Đại Việt đầu tiên cũng dần bước vào khu vực ngoại ô thị trấn.

Bộp bộp bộp!

Những bước giày nhịp đều trên nền đường lót đá.

Ở trước mặt là những ngôi nhà san sát với nhau, cửa đóng kín mít, không người qua lại.

- Dừng!

Đội trưởng tiên phong giơ tay lên cho dừng, anh ta nhìn khung cảnh im ắng trước mặt mà lòng cảnh giác nháy lên cao độ.

Rõ ràng, điều này không bình thường.

Thủ phủ Nam Ninh chia làm hai khu vực là nội thành và ngoại thành.

Nội thành có tường thành bao vây, chuyên dùng cho người Mãn cùng quyền quý thượng đẳng ở.

Ngoại thành tuy không phải người mãn nhưng cũng là giai cấp địa chủ, phú thương giàu có, bình thường cực kỳ sầm uất, đông đúc chứ chẳng vắng lặng thế này.

Nghĩ tới lời căn dặn, người đội trưởng hạ lệnh:

- Dựa theo tình báo, trong thành này cất chứa rất nhiều k·ẻ g·ian ác, ẩn núp trong góc tối, mưu toan dùng đao kiếm t·ấn c·ông khi ở cự ly gần.

- Anh em, bật lưỡi lê, cho bọn chúng biết bộ đội Đại Việt không chỉ biết bắn súng từ xa.



Theo lệnh của đội trưởng, binh lính dựng súng thẳng đứng trước mặt, lấy tay gạt mở lưỡi lê ra ngoài, chuẩn bị tinh thần chiến đấu ở cự ly gần.

Nhiều người lầm tưởng q·uân đ·ội dùng súng không có khả năng cận chiến là sai lầm.

Ở thời hiện đại, với việc xuất hiện những v·ũ k·hí hạng nặng mạnh mẽ như xe tăng, t·ên l·ửa, đạn đạo, h·ạt n·hân… dẫn tới đánh cận chiến hầu như bị xem nhẹ.

Nhưng tại giai đoạn cận đại thì giao tranh cận chiến với lưỡi lê là môn học bắt buộc, cực kỳ quan trọng với quân nhân chuyên nghiệp.

- Tất cả cẩn thận, phân tán ra!

Theo lệnh, bọn họ tự mình phân chia theo nhiều hướng, hình thành thế bao vây từng ngôi nhà, từng con phố.

Đây là nguyên tắc cơ bản, cần phải từ từ kiểm tra, tiến bước, tránh bị kẻ địch tập kích sau lưng, bao vây.

Lính Đại Việt cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi đảm bảo an toàn bên ngoài liền tới trước cửa kêu gọi:

- Mở cửa ra!

- Chúng tôi là bộ đội Đại Việt, giải phóng người dân khỏi ách thống trị độc tài của Mãn Thanh.

Một người lính cất tiếng hỏi, hai người khác cầm súng đứng ở góc khuất yểm trợ, đề phòng bất trắc.

Quả nhiên, họ n·hạy c·ảm nghe được tiếng bước chân tới gần!

Người lính Đại Việt cực kỳ thấu hiểu nó mang ý nghĩa gì, vội vàng lùi lại.

Bành!

Cửa phòng đột nhiên bị đạp bay, từ bên trong lao ra bốn năm người Mãn Thanh múa đao trên tay hét to:

- Đại Thanh bất diệt, thiên thu vạn đại!

Chúng vừa nói, vừa lao tới chém nhưng anh lính Đại Việt đã sớm đề phòng, lùi lại bắn chuẩn giữa ngực một tên.

Ở cự ly gần, tên giặc Thanh ngã ngửa, gục ngay lập tức.

Cơ thể hắn loạng choạng nghiêng ngả, vô tình ngáng đường đám giặc Mãn Thanh đằng sau, kéo dài thêm thời gian.

Cùng lúc đó, đồng đội của anh bộ đổi ở hai bên cánh cũng bước ra ngoài bắn súng yểm trợ.

Bằng!

Bằng!

Lại hai tên nữa trúng đạn, một viên trúng bụng, một viên trúng đầu.

Nói thì dài, thực tế mới chỉ trải qua trong chớp mắt, lính Mãn Thanh thậm chí còn chưa chạm tới góc áo đ·ã c·hết mất ba người.

Chỉ còn hai tên cuối cùng trong khi đạn trong súng chưa kịp lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.