Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 225: Chiến Tranh Thanh – Việt (7)



Chương 225: Chiến Tranh Thanh – Việt (7)

Đập vào mắt là người bệnh nằm la liệt kêu rên trên mặt đất, nằm chen chúc với nhau chật kín cả sân làng không có nổi một lối đi.

Thầy thuốc tất bật với quần áo dính đầy máu, mồ hôi ướt nhẹp và giận giữ mắng mỏ mỗi khi có chuyện không vừa ý do căng thẳng trong thời gian dài.

Một vài người bị v·ết t·hương nhẹ cũng tái mét mặt mày, hơi thở đứt quãng, nhìn theo hướng vô định bằng đôi mắt không còn linh hồn.

Nhưng thảm nhất phải là phía sau nhà, nơi mà những người bị nhiễm trùng hoặc trọng thương quá nặng được phủ vải trên mặt chờ c·hết.

Đàn quạ đen đậu sẵn trên cao, dùng con mắt hung ác nhìn chằm chằm vào từng miếng mồi ngon giãy dụa trong tuyệt vọng.

Lâu lâu có người cầm súng ra bắn xua đuổi thì chúng bay nhảy tứ tán với tiếng kêu “quạ, quạ” rung trời như đang nói “Sớm muộn rồi chúng tao cũng trở lại.”

Hiện thực trước mắt đã đánh nát mọi ảo tưởng của những người lính Mãn Thanh về vẻ đẹp của chiến binh trong sử thi.

Một võ tướng thấy họ tiến đến, vội vàng chạy tới hỏi:

- Các cậu mới từ Nam Ninh tới đúng không, thiên phu trưởng b·ị t·hương nặng, nơi đây lại thiếu thuốc, hãy nhường ngựa cho chúng tôi để hộ tống ông ấy về thành.

- Việc rất gấp, sau này thiên phu trưởng tỉnh lại sẽ báo đáp!

Giọng nói của ông ấy ồm ồm như muốn xé rách màng nhĩ khiến các chỉ huy nghe được mơ hồ về thiên phu trưởng.

Mặc dù rất quý ngựa nhưng cuối cùng họ vẫn chấp nhận nhường lại vì cảm thấy vị thiên phu trưởng kia cần hơn mình.

Biết đâu sau này nhờ vào đó mà leo lên chức vị cao hơn, một suy nghĩ ngây thơ biết bao.

Nhìn thấy đoàn võ tướng vội vã lên ngựa chạy về nam ninh, nhóm lính trẻ tuổi vẫn chưa ý thức được điều gì đang chờ đón mình ở phía trước.

Họ vẫn nghĩ rằng việc “trở về” rất dễ dàng.

- Lên đường nào!

- Nơi này thực sự là…

Đội trưởng kêu gọi hành quân ngay trong đêm, hàng trăm binh lính đều ngầm đồng ý trong lòng, họ thà rằng phải dựng lều ngủ ngoài rừng còn hơn ở lại chốn địa ngục trần gian này.

Nhưng chẳng mấy chốc, họ sẽ thay đổi suy nghĩ trong đầu.

Trời đổ mưa!



Cơn mưa tới đột nhiên không hề báo trước, khiến hàng trăm binh sĩ phải chịu cảnh lội bùn khổ sở và dầm mưa.

Con đường hành quân bằng đôi dép cỏ mỏng manh ngày chàng trở nên gian truân hơn với đất nhão nhoẹt, dính chặt vào dép và chân cứ như muốn giam giữ những kẻ xấu số vĩnh viễn tại chốn này.

Không thiếu kẻ mệt mỏi bị ngã trượt chân, ụp mặt xuống bùn, toàn thân lấm lem cứ như vừa đội mồ sống dậy.

Những bước chân nặng như rót chì cùng với làn mưa lạnh lẽo vả đôm đốp vào mặt khiến các chàng trai tươi vui, hớn hở ban ngày giờ đây đuối sức, tái nhợt, lạnh lẽo như sắp c·hết!

- Không được, chúng ta phải tìm chỗ trú mưa!

Giọng người đội trưởng nghẹn ngào bị nhòe đi giữa cơn mưa tầm tã, nhiều lúc phải tiến sát lại dùng tay kéo.

Bốn phía bị che phủ bởi mưa lớn, không thể phân biệt được phương hướng và lối đi.

Phải cố gắng lắm, gã ta mới lôi kéo đoàn người kiệt quệ về sức khỏe và tinh thần tìm được một ngôi miếu bỏ hoang.

Cả đám ướt như chuột lột chui vào trong miếu hoang nằm sấp xuống đất vì mệt mỏi, thở hồng hộc mặc kệ sự đời.

- Mệt quá!

- Sống rồi, đuối!

Miếu hoang rất rộng lớn, mặt đất chứa đầy gạch nứt vỡ và bụi bặm,

Mạng nhện giăng kín mái nhà đang nhỏ giọt tong tong từ các lỗ thủng lâu ngày chưa tu sửa.

Hai bên trái phải có rất nhiều bệ đá bỏ không, bức tượng duy nhất nằm phía cuối phòng là hình một nhân vật đạo giáo không rõ mặt do nhiều mảng bị vỡ vụn từ lâu.

Cả tòa miếu chìm trong không khí mục nát và hoang phế, chứng tỏ rất lâu rồi chưa có người thắp hương.

Bỗng một người nhạy bén ngửi được mùi máu tươi.

- Tất cả cẩn thận!

- Mùi máu tươi!

- Có nguy hiểm!

Binh lính Mãn Thanh đang rệu rã nhưng cảm giác nguy hiểm tới tính mạng liền gắng gượng chống dậy.

Đội trưởng tiến lại hỏi người lính phát hiện bất thường:



- Mùi máu tươi ở chỗ nào?

- Ở phía sau tượng, tướng quân!

Mọi người tập trung nhìn về phía tượng, quả nhiên cảm nhận được một ít mùi tanh của máu rất nhẹ đang lơ lửng trong không khí.

Người đội trưởng nháy mắt cho thuộc hạ bao vây xung quanh tượng thần, sau đó hô to:

- Ra ngoài đi, chúng bay đã bị bao vây!

Không có tiếng trả lời!

Sự im lặng kéo dài tầm vài giây, ngay lúc đội trưởng đanh định t·ấn c·ông thì người nấp sau tượng hô to “đừng bắn” rồi bò ra ngoài.

Người xuất hiện mặc trang phục binh lính Mãn Thanh thuộc hàng thập phu trưởng, được xem là tiểu quan, trên bụng có một v·ết t·hương được băng bó tạm thời bởi vải xé từ áo.

Toàn thân dính đầy bùn đất, mặt mày hốc hác, tái nhợt, thiếu sức sống.

Gã đội trưởng trợn tròn mắt, không ngờ mọi người căng thẳng như vậy là vì cái này.

Ra hiệu cho thuộc hạ thu hồi v·ũ k·hí, hắn tiến tới hỏi thăm tên thập phu trưởng b·ị t·hương:

- Ông là ai?

- Tại sao lại ở đây?

Hỏi xong, đội trưởng đột nhiên nhìn thấy đối phương b·ị t·hương quá nặng, cảm giác như sắp c·hết đến nơi nên để thuộc hạ mang theo nước và thuốc.

Sau khi uống thuốc, người thập phu trưởng kia trông ổn hơn nhiều, trả lời với nhịp đứt quãng:

- Tôi là Bành Đức Hoài, một chiến binh kịp thời rút khỏi trấn Cam Hà trước khi thất thủ.

- Vết thương trên bụng tôi là b·ị b·ắn từ súng Đại Việt trên đường rút lui.

- Cái gì, trấn Cam Hà đã thất thủ?

Đội trưởng nhóm tân binh kinh ngạc thốt lên.



- Sao có thể như thế được, Cam Hà là quân sự trọng trấn, pháo đài vững chắc, gần năm ngàn quân phòng ngự, chỉ chưa tới một ngày mà bay màu rồi?

Với tư duy lạc hậu của v·ũ k·hí lạnh, gã ta không thể hiểu được làm cách nào để quét sạch một trọng trấn quân sự với hơn năm ngàn binh lực phòng thủ.

Bành Đức hoài tựa đầu vào tượng, đôi mắt mơ hồ nhìn về không trung, nỗi sợ hãi xâm chiếm từng hơi thở:

- Đấy không phải chiến trường!

- Chỉ đơn thuần là một cuộc đồ sát đơn phương.

- Đại pháo bắn sập tất cả mọi thứ đứng cao quá đầu người.

- Voi chiến càn quét, giẫm nát những con kiến hôi mưu toan chống cự!

- Mỗi một tiếng súng vang lên là lại có người ngã xuống!

- Mỗi phút trôi qua đều có người ngã xuống.

- Đừng nói năm ngàn lính, cho dù gấp mười lần thì thất thủ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Bành Đức Hoài liếc nhìn đám tân binh trước mắt, đa số vẫn chỉ có khuôn mặt non nớt, đôi mắt dán thẳng hai chữ “không tin”.

Ông ta cũng chỉ đành cười khổ trong lòng.

“Đúng vậy, làm sao mà tin được trên thế giới lại tồn tại thứ sức mạnh khủng kh·iếp như thế.”

“Trước khi đến đây mình cũng như họ, ao ước về việc lập công, thăng chức tăng lương.”

Bành Đức Hoài thừa biết những tân binh chưa trải sự đời này sẽ không tin mình nên chẳng tiếp tục cố giải thích, ngủ th·iếp đi vì quá mệt mỏi.

Trong lúc ông ta kiệt sức ngủ gục, nhóm lính Mãn Thanh xì xào bàn tán:

- Trấn Cam Hà đã thất thủ rồi sao?

- Vậy chúng ta bây giờ làm gì đây, chẳng lẽ đi trở về?

- Suỵt, biết đâu chỉ là chém gió nhằm trốn tội đào ngũ.

- Trời cũng tạnh rồi, hay đốt lửa sưởi ấm, hong khô quần áo, tiện thể thông báo vị trí của chúng ta cho những người khác nhỉ.

- Cũng được, tao mang theo đá lửa đây.

Nhóm lính suy nghĩ đơn giản là đốt lửa hơ khô người để tránh cảm lạnh.

Đồng thời, khói có thể thu hút sự chú ý của những người từ Trấn Cam Hà trở về để biết thêm tin tức.

Họ hoàn toàn không biết hành vi này ở chiến trường chắc khác nào t·ự s·át.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.