Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 224: Chiến Tranh Thanh – Việt (6)



Chương 224: Chiến Tranh Thanh – Việt (6)

Lâm Tắc Từ cứng đơ tại chỗ, không hiểu vì sao đột nhiên có cái bô tạo phản ở trên đầu.

- Nhà ngươi có phải cố ý muốn thông đồng với giặc Việt, cố ý cắt đất đúng không?

- Rõ ràng có mấy vạn đại quân, lại cố ý nhường lãnh thổ, rõ ràng là rắp tâm bất lương.

Ở trong mắt của những người mù quân sự, trang bị, huấn luyện, thế trận là những thứ quá phức tạp, họ chỉ biết đơn giản là hai vạn quân Việt đánh với ba vạn lính thanh, rõ ràng Mãn Thanh chiếm ưu thế.

Lâm Tắc từ không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói quân Mãn Thanh cùi bắp yếu như bún thiu, không thể đánh lại bộ Đại Việt tinh nhuệ đập cho tây dương nát bét?

Nếu đổi lại là người có hiểu biết quân sự, Lâm Tắc từ không ngại giải thích thẳng thắn.

Nhưng đối diện là Lý công công, tâm phúc của Đại Ngọc Nhi đang nắm toàn bộ quyền lực trên triều đình.

“Cổ nhân có câu, không thể đắc tội tiểu nhân và đàn bà.” Lâm Tắc Từ tự nhủ với mình như vậy, cố gắng giải thích:

- Lý đại nhân, đây là rút lui chiến lược, dùng lãnh thổ đổi thời gian, xoay chuyển cục diện từ yếu sang mạnh.

- Nếu vội vàng chặn đánh chỉ vì cái trước mắt, một khi để mất ba vạn quân của Quảng Tây thì toàn bộ Lưỡng Quảng đều nằm trước họng súng của Đại Việt.

- Khi đó mới thực sự là mất tất cả.

Lâm Tắc Từ cố gắng giải thích với chất giọng chân thành nhất có thể.

Mặc dù làm quan nhưng lần này quả thật Lâm Tắc Từ chỉ lo nghĩ vì nước vì dân.

Đáng tiếc, đối với Lý công công thì như đàn gảy tai trâu:

- Câm miệng!

- Ngươi khen Đại Việt như thế để làm gì.

- Năm xưa thái tổ mang theo mười ba bộ áo giáp, đánh đông dẹp bắc không người chống cự.

- Bây giờ tới phiên con cháu chưa đánh đã sợ, đồ hèn nhát.

- Là người đại diện cho triều đình, ta không thể nào để yên nhìn các ngươi làm xằng làm bậy được.



- Bổn công công đại diện cho hoàng thượng, yêu cầu ngươi phải c·hết sống cùng Nam Ninh, thành còn người còn, thành mất người mất.

- Nếu ngươi dám làm trái, ta sẽ tâu với thánh thượng, xử ngươi tội c·hết.

Lâm Tắc Từ bất lực hoàn toàn trước Lý công công, ông ta tuy mở mồm nhắc tới hoàng đế nhưng thực chất là lôi Đại Ngọc Nhi ra làm chỗ dựa.

Ai không biết Đại Ngọc Nhi hiện tại mới là trùm xứ Mãn Thanh.

Tuy rằng Lâm Tắc Từ có chức vụ rất cao nhưng chỉ vừa mới đặt chân tới Lưỡng Quảng, chưa có thế lực trung thành, chẳng dám công khai chống lại triều đình của Đại Ngọc Nhi.

Ông ta đưa ánh mắt nhìn qua phía Viên Thế Khải, trông chờ sự hỗ trợ từ phía gã ta.

Nếu có một vạn rưỡi tân quân Lục Doanh hỗ trợ thì Lâm Tắc Từ không cần phải e ngại Lý công công.

Nhưng Viên Thế Khải chỉ cúi đầu nhìn móng tay bản thân cứ như thể đó là kiệt tác vậy.

Đối với Viên Thế Khải, triều đình Mãn Thanh có sụp đổ thì gã ta càng thích thú.

Hắn đang tìm cách mở rộng ảnh hưởng lên tới cả nhánh tân quân Lục Doanh ở phía bắc, nắm trong tay lực lượng bộ binh tinh nhuệ nhất Đại Thanh hòng m·ưu đ·ồ đen tối.

Không có đồng minh, Lâm Tắc từ buộc phải cúi đầu trước Lý công công:

- Lý đại nhân, ngài đừng nói như vậy, Lâm Mỗ cũng chỉ vì Đại Thanh thôi.

- Được rồi, nếu bệ hạ muốn thì Lâm Mỗ cũng chỉ có thể quyết tồn vong cùng Nam Ninh.

Nói xong, Lâm Tắc Từ cố gắng chút nỗ lực cuối cùng:

- Lâm mỗ chỉ đề nghị điều Viên tướng quân cùng Lục Doanh cùng tới Quảng Tây.

- Có thêm hỏa khí từ Lục Doanh, phòng thủ Quảng Tây sẽ chắc ăn hơn nhiều.

Lục Doanh trong tay của Viên Thế Khải chịu trách nhiệm phòng thủ ở Quảng Đông.

Tuy nhiên, với vai trò là tổng đốc Lưỡng Quảng, Lâm Tắc Từ có thể điều động Lục Doanh sang Quảng Châu chiến đấu.

Tiền đề là Viên Thế Khải đồng ý.

- Lâm Đại Nhân, Lục Doanh rời khỏi Quảng Đông thì lấy ai phòng thủ.



- Chẳng lẽ ngài muốn Lý công công rơi vào hiểm nguy hay sao?

Về mặt địa lý, Quảng Đông không tiếp giáp với Đại Việt trên bộ.

Hải quân lại không phải ưu thế của Đại Việt.

Nếu Quảng Tây không thất thủ thì lấy cái gì uy h·iếp Quảng Đông, rõ ràng là bốc phét.

- Viên tướng quân, cậu nói quá rồi, Đại Việt sao có thể trực tiếp uy h·iếp Quảng Đông?

Lâm Tắc Từ muốn giải thích nhưng Lý công công không nghĩ được nhiều như thế.

- Lâm tặc!

- Ngươi muốn hại c·hết ta đúng không.

- Đừng có hòng, Viên tướng quân, ngươi cứ ở lại bảo vệ ta, đừng có sợ!

Lý công công hếch mũi lên trời ra lệnh, ở trong bộ não của ông ta, tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất.

Viên Thế Khải nói trúng vào thứ mà ông ta để ý nhất.

Lâm Tắc Từ trong mắt họ giống y như một gã hề, bị đè bẹp dưới đất, thở không ra hơi.

Bóng lưng của ông ta hơi còng xuống, cảm giác như đã đến tuổi xế chiều.

Tương tự như ánh chiều tà bên ngoài thành Nam Ninh mang theo vẻ hoang toàn không còn sức sống.

Báo hiệu Mãn Thanh yếu đuối, bệnh tật đầy người bắt đầu lao dốc suy yếu.

Trên con đường đất khô cằn, hàng trăm lính Mãn Thanh đi bộ tới tiếp viện cho thị trấn Cam Hà, nơi đang diễn ra giao tranh ác liệt với Đại Việt.

Quần rộng như váy, áo dài qua tay, chân đi dép cỏ, mang theo đinh ba, đại đao, kiếm, cung tên cùng cờ.

Chỉ có một số sĩ quan cưỡi ngựa ra chiến trường hơi khác một chút để phân biệt với binh lính.



Tất cả thể hiện rõ ràng đây là binh lính truyền thống sử dụng v·ũ k·hí lạnh của người Mãn Thanh.

- Này, trông tao ngầu không, có khác gì Mãn Thanh Đệ Nhất Dũng Sĩ?

Một người lính trẻ tuổi tầm đôi mươi, vóc dáng bình thường nhảy tới ven đường, cầm trường đao nghiêng lên trời, hạ bàn thấp xuống đất, tạo hình trông cực kỳ nguy hiểm.

Anh ta vừa múa vừa cất dọng hú hét làm cho cả đoàn binh bò lăn ra cười.

- Thôi đi, mày mà là dũng sĩ thì tao làm võ trạng nguyên!

- Vậy tao sẽ làm tướng quân!

- Tao thì không cần nhiều, làm thiên phu trưởng kiếm ít bạc cưới Tiểu Thúy về là được.

- Chẹp chẹp, lại mơ mộng viễn vông rồi, Tiểu Thúy nằm mơ cũng muốn gả cho bát kỳ lão gia.

- Trừ khi mày trở thành người bát kỳ.

- Gái gú có gì tốt, uống rượu không ngon sao?

- Hừ, tửu sắc chỉ có thể làm chậm tốc độ rút kiếm.

Cả đoàn lính hoàn toàn đắm chìm trong cảnh ca múa thanh bình ở thành Nam Ninh, hoàn toàn không biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.

Hiển nhiên, thành chủ Nam Ninh không hề công bố tình hình bết bát ngoài chiến trường cho những con tốt thí vô chủ này.

Bọn họ chỉ là những chàng thanh niên mới lớn vốn đang tối ngày bận việc bên ruộng đồng, được cưỡng chế trưng binh theo chế độ binh dịch.

Thời phong kiến, một khi bước vào giai đoạn c·hiến t·ranh, tất cả thanh niên, trai tráng lân cận sẽ được trưng binh tham chiến theo sắc lệnh.

Họ không được huấn luyện một ngày nào cả mà cứ thế xách lên chiến trường, một đặc sản của thời đại v·ũ k·hí lạnh, nơi quân số áp đảo có thể giải quyết mọi vấn đề.

Đây cũng là lý do chính yếu nhất trong thời phong kiến, tư tưởng trọng nam khinh nữ phổ biến.

Đơn giản vì chỉ cần sinh ra là đàn ông thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đưa lên chiến trường ác liệt đi dễ khó về.

Nhưng những người lính trẻ tuổi này vẫn còn rất ngây thơ, chỉ biết đến chiến trường qua sử thi, thơ ca.

Họ đi tiếp một đoạn, đến khi trời gần tối thì nhìn thấy làng Thực Mão, cách chiến trường Cam Hà chưa tới mười cây số với ánh đuốc rực lửa chiếu sáng cả vùng.

Cảnh tượng ấy hấp dẫn ánh mắt cả những chú ngựa non háu đá.

Họ chạy vội vào bên trong, những tưởng sẽ thấy cảnh những người đàn ông mạnh mẽ, rắn rỏi với ý chí chiến đấu sục sôi.

Nhưng không, thực tế vả cho họ một cái tát đau điếng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.