Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 198: Cạm bẫy



Chương 198: Cạm bẫy

Kinh đô Định Long.

Mai Anh trở lại ngôi nhà xưa ở kinh đô, thấy được Trần Tí và Trịnh Uyên đang ngồi uống trà, trong lòng dâng lên nỗi xấu hổ vì thất bại.

Cắn răng quay đầu muốn đi nhưng được Trần Tí gọi lại.

Cuối cùng, cô phụng phịu ngồi xuống bàn:

- Em thua rồi, kế hoạch đã thất bại!

Trịnh Uyên khẽ mỉm cười:

- Không sao, chúng ta đều có chung mục đích, thành công của chị là thành công của tất cả mọi người.

Mặc dù lời Trịnh Uyên khá bình thường nhưng Mai Anh vẫn cảm thấy nó có phần mỉa mai, chói tai.

Trần Tí hiểu rất rõ suy nghĩ của những cô gái như Mai Anh, nói qua chuyện khác:

- Bạn xuống trực tiếp ở nông thôn rồi, thấy thế nào?

- Những người dân quê cứng đầu, khó dạy, khó sửa, nói mãi chẳng thông.

Mai Anh bực bội phàn nàn, cô cho rằng đáng lẽ những cuộc vận động của mình phải được ủng hộ.

- Biết thế, em đã nói dối rồi!

Nghĩ một hồi, cô nói ra với giọng giận dỗi vì cho rằng nếu cô nói dối giống Trịnh Uyên thì đã lừa gạt được.

Trên thực tế, Trịnh Uyên không giống như trên báo nói, mang danh tự lập, cuộc sống của cô phụ thuộc vào sự giúp đỡ của rất nhiều người đàn ông.

Từ anh trai kết nghĩa, bố nuôi, người theo đuổi, bạn bè… vân vân.

Nói chun rất khó để liên tưởng đến nhân vật “nữ chính” nếu bê nguyên sự thật.

Vì mục đích tuyên truyền nên báo chí đã che giấu rất nhiều thông tin và Mai Anh không phục Trịnh Uyên nên dùng lý do này để nói kháy.

Trần Tí cười nhạt, ánh mắt chứa đầy thâm ý.



Bởi vì những bài tuyên truyền thời hiện đại cũng đầy rẫy những thông tin dắt mũi kiểu vậy, chỉ là Mai Anh không biết thôi.

Trịnh Uyên không nói gì, chỉ tiếp tục công việc.

Cô lẳng lặng lấy từ trong bọc ra một số kinh bản để diễn kịch sân khấu về thân phận bất hạnh của phụ nữ dùng cho tuyên truyền sắp tới.

Hiện tại, Đại Việt chủ yếu đang thịnh hành thể loại kịch sân khấu nên đây là phương án khả quan nhất.

Trần Tí nhìn liếc qua, đang vui vẻ độin hiên hơi nhíu mày khi đọc phải một số chi tiết.

Sau đó, cậu đọc lướt qua những vở kịch khác, trong lòng càng khó chịu hơn.

Hít sâu một hơi, đặt bản thảo xuống, Trần Tí gằn giọng:

- Trịnh Uyên, cô trông tôi giống thằng ngu lắm sao?

Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, khí thế đè nặng lên cho Trịnh Uyên hiểu rõ cái gì gọi là đế uy.

Trịnh Uyên cúi đầu, ánh mắt né tránh:

- Không dám!

- Không dám thì cái gì đây?

Trần Tí cầm nguyên tập bản thảo, đập mạnh xuống đất.

Những trang giấy rơi lả tả xung quanh.

Trong khi Trịnh Uyên cúi đầu không nói một lời thì Mai Anh vội vàng can ngăn:

- Từ từ, có gì bình tĩnh!

- Sao đột nhiên căng lên vậy.

Trần Tí không hề để ý gì tới Mai Anh, tiếp tục dùng đôi mắt nhìn kỹ vào Trịnh Uyên, anh biết rất rõ ràng, đối phương đã cố ý gán ghép những tình tiết kích động thù hận vào trong kịch bản.



Đây là lý do mà Trần Tí vẫn luôn tìm cách giữ Mai Anh ở lại dù cô nàng hơi ngáo bởi Trịnh Uyên tuy bề ngoài hiền lành nhẹ nhàng nhưng luôn ẩn núp chực chờ như rắn độc.

Phụ nữ thời đại này bị chế độ phụ hệ đàn áp đã lâu nên ẩn sâu trong lòng một số người có dã tâm luôn ẩn chứa hạt giống thù hận.

Và Trịnh Uyên là kiểu người như vậy, cô căm thù đàn ông, thân phận phụ nữ của mình vì nó ngăn cản cô nắm giữ quyền lực.

Mai Anh liếc xuống bản thảo, trong đó kể về câu chuyện một cô gái nghèo làng quê, nhà mắc nợ không có tiền trả, bố cấm không cho đi học, anh trai muốn gả cho trọc phú già lấy tiền sính lễ.

Nữ chính phải trốn lên thành phố lớn, dựa vào làm thuê kiếm tiền đi học, tự mình phát triển, khi về nhà, người bố và người anh tệ bạc nghèo khổ, ngại dựa vào nữ chính nuôi nên nữ chính bắt đầu trả thù tàn bạo.

Bản thân Mai Anh cảm thấy không có gì, đỡ lời cho Trịnh Uyên:

- Kịch bản này có gì vấn đề gì vậy?

- Tôi thấy ổn mà?

Trần Tí vẫn không để ý tới Mai Anh.

Anh biết rất rõ ràng câu chuyện bên trên được sử dụng để gây chia rẽ xã hội, tạo ra sự căm thù về giới tính.

Bản thân Trần Tí ban đầu cũng không chú ý nhưng nhờ trợ lý Hồng sử dụng hệ thống dữ liệu nhắc nhở thì mới nhận ra.

Những bộ phim bình thường, sẽ phản ánh đúng hiện thực, có cả nhân vật đàn ông xấu, cũng có nhân vật đàn ông tốt.

Hơn nữa, việc cha và anh trai đối xử tệ với con gái, em gái trong gia đình là chuyện cực kỳ hiếm.

Nhưng kịch bản của Mai Anh cố ý che giấu điều này, kích động sự thù hận giữa hai giới tính, khiến con gái, em gái quay ra thù hận anh trai, bố của mình.

Và những kịch bản kiểu ấy không phải một, hai cái mà là toàn bộ, đều theo một mô tip trả thù xã hội.

Có thể tưởng tượng khi những vở kịch kiểu này được diễn tràn lan khắp Đại Việt sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào tới tâm trí của người xem, nhất là trẻ em chưa lớn.

[Ví dụ phim Sóng Ở Đáy Sông, thời kỳ trước, có nhân vật Núi hi sinh bảo vệ em gái, có trách nhiệm. Cũng khắc họa ra một người bố phản diện phong kiến, chuyên quyền, gia trưởng, đồng thời cũng có những nhân vật nữ phản diện là Mây, bỏ chồng bỏ con đi theo trai.

Đây mới là những bộ phim Việt phản ánh đúng thực tế, còn mấy kịch bản máu chó hàn xẻng, tung của, âu mỹ chỉ gây kích động thù hận.]

Nếu người đưa ra kịch bản là Mai Anh thì Trần Tí không nghĩ nhiều, bởi Mai Anh có thể chỉ bị ảnh hưởng từ tư tưởng hiện đại, dần dần uốn nắn sẽ hết.

Nhưng kẻ khôn ngoan và đã sống trong quyền mưu phong kiến hàng chục năm như Trịnh Uyên thì hoàn toàn khác.



Trần Tí khẳng định trăm phần trăm, cô ta cố ý cài những tình tiết ngầm này vì nghĩ là Trần Tí không nhận ra, sau này dùng nó để thâu tóm quyền lực bằng chiêu bài chính trị hóa nữ quyền.

Đáng tiếc, quả thật Trần Tí đã suýt bị lừa nhưng Trịnh Uyên còn quá non so với kho dữ liệu khổng lồ của trợ lý Hồng.

- Trịnh Uyên, cô về nghỉ ngơi đi, chuyện này để Mai Anh lo.

Trần Tí lạnh lùng tuyên bố khiến bả vai Trịnh Uyên run lên.

Nhưng cô không dám phản kháng.

Trịnh Uyên biết rõ lần này về nghỉ không chỉ đơn thuần theo nghĩa đen ngoài miệng mà tối thiểu cũng bị giá·m s·át bởi lực lượng an ninh.

Thậm chí có thể bị diệt khẩu vì đã có hành vi gây nguy hại tới an ninh xã hội.

Cô đứng dậy lủi thủi đi về, bất chấp Mai Anh cố gắng níu giữ, bởi vì Trịnh Uyên biết rõ thế giới này vận hành thế nào.

Quyền lực chính là sức mạnh khiến không ai có thể cự tuyệt.

Chờ đến khi Trịnh Uyên rời khỏi, Trần Tí mới nhẹ nhàng hỏi thăm:

- Mai Anh, cô tiếp nhận công việc này chứ?

Mai Anh không trả lời ngay mà hơi buồn bực:

- Sao anh lại nói nặng lời với chị Uyên thế?

- Có vấn đề gì sao?

Trần Tí mỉm cười, không tranh cãi về vấn đề này mà chỉ tập trung chỉnh sửa những nội dung gây kích động thù hận xã hội trong kịch bản.

Bởi vì Mai Anh không đủ trình độ để hiểu những vấn đề ấy, giải thích chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Mặc dù cảm thấy hơi lạ lạ nhưng Mai Anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng hai người họ giận nhau gì đấy, ít bữa nữa làm hòa.

Cô không biết rằng người đối diện chính là lãnh tụ tối cao của Đại Việt, mỗi lời nói ra đều quyết định số phận của hàng triệu người.

Và bởi vì Trần Tí suýt nữa bị lừa gạt nên anh càng thêm tự trách, dè chừng Trịnh Uyên nhiều hơn.

Hai người bàn chuyện đến chiều thì Trần Tí trở về hoàng cung để giải quyết công việc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.