Nếu thực sự chuyển sang đánh cận chiến đâm lưỡi lê, ưu thế của chiến hào và v·ũ k·hí tiên tiến hơn của bộ đội Đại Việt sẽ không còn nữa.
Chưa biết thắng hay thua nhưng tổn thất sẽ cực kỳ lớn.
Thời khắc nguy cấp, các vị trí súng máy tự động ĐV1 được lệnh cho phép bắt đầu khai hỏa!
Pằng pằng pằng pằng…
Cỗ máy c·hiến t·ranh khởi động, quét qua nhóm giặc Pháp gần nhất đang tiến tới chiến hào, nòng súng hướng tới đâu, kẻ địch ngã rạp xuống tới đó ngọt lịm như anh “Vinh gặt lúa” farm gà.
Hàng loạt vỏ đạn vàng óng ánh trút xuống như mưa tràn đầy cả mặt đất.
Bên cạnh mỗi tay súng chủ chốt, có một người hỗ trợ dùng hai tay đỡ băng đạn cho đỡ kẹt và tháo lắp dải băng đạn liên tục, đảm bảo hỏa lực không ngừng.
Cần phải có người hỗ trợ như vậy vì quả thực tốc độ bắn của súng máy nhanh đến không tưởng, hàng trăm viên đạn mỗi phút xả ra không phải là chuyện đùa.
Thậm chí người lắp đạn còn không kịp cho tay súng bắn.
Tất nhiên nói vậy cũng không phải bảo tay súng nhẹ nhàng, người nào thực sự bắn súng bằng đạn thật sẽ biết nó giật tung chảo thế nào.
Người thường không quen bị sức giật làm cho c·hấn t·hương là chuyện dễ xảy ra.
Lính Pháp ở đằng sau dù không rõ chuyện gì xảy ra nhưng thấy hỏa lực mạnh mẽ như vậy, bị ép phải nằm rạp xuống đất ẩn nấp sau làn khói mù.
- Mẹ kiếp!
- Cái quái gì vậy!
- Không biết, đột nhiên nghe một loạt tiếng súng dày đặc rồi phía trước ngã lăn ra đất hết.
Lính Pháp chưa từng đối mặt với súng máy bao giờ, nhưng trực giác chiến trường giúp họ đưa ra lựa chọn chính xác nhất là lùi lại tìm chỗ ẩn nấp.
Hàng chục lính tiên phong bị quét qua nhanh chóng như vậy chỉ trong vài chục giây là báo hiệu phía trước cực kỳ nguy hiểm.
Đứa nào khôn thì dùng xác đồng đội hoặc cây cối làm chỗ che chắn, thậm chí bò lùi lại ngoài tầm bắn cũng có.
Trên thực tế, mọi người hay nhầm lẫn là súng máy có uy lực và tầm bắn mạnh hơn nhưng thực tế không phải vậy.
Với cùng kích cỡ, trọng lượng súng thì súng máy luôn có uy lực nhỏ hơn, tầm bắn ngắn hơn loại súng bắn từng phát một vì kết cấu.
Người thường sợ pháo, tân binh sợ súng máy, cựu chiến binh sợ bắn tỉa.
Trên chiến trường thực tế, thứ gây ám ảnh nhất là những phát súng bắn tỉa c·hết người mà phe b·ị b·ắn còn không thấy địch ở đâu.
[Ví dụ như game Pubg, thể hiện đặc tính súng ống rất đúng với thực tế, cao thủ thích dùng súng ngắm Kar98k, M24 hạ địch còn các loại súng máy liên thanh chỉ dùng để cận chiến tầm gần.]
Vậy nên nhiệm vụ chủ yếu của súng máy là để áp chế hỏa lực, đánh tan các đợt xung phong và mạnh nhất khi tác chiến với v·ũ k·hí lạnh.
Một khi súng máy được phát minh ra thì v·ũ k·hí lạnh cận chiến, kể cả kỵ binh ở trước mặt nó không khác gì bia tập bắn với hỏa lực mạnh mẽ quét sạch bất kỳ đội quân v·ũ k·hí lạnh thiện chiến cỡ nào.
Đây là loại v·ũ k·hí nóng đặc thù đánh dấu chấm hết cho thời đại của v·ũ k·hí lạnh, nhưng để gây sát thương cho đội quân cầm súng ở xa, đứng rải rác sau chướng ngại thì thực sự không mạnh.
Vậy nên điểm yếu của súng máy vẫn có, đó là lộ diện quá sớm, bị pháo binh kẻ địch nhằm vào.
Quả nhiên, Achille nhận thấy điểm bất thường nơi chiến trường, hạ lệnh cho pháo binh tập trung nhắm vào vị trí đặt súng máy mà nã pháo
Nhưng Đại Việt không phải chỉ có súng.
- Báo cáo, đã xác định chuẩn vị trí pháo binh phe địch!
Trần Toản nghe tin cấp dưới báo cáo, nhẹ gật đầu hạ lệnh!
- Nã Pháo!
- Phân tán trọng pháo, tập trung hỏa lực, nhất định phải phá hủy đội pháo binh của địch.
- Chuẩn Bị!
- Bắn!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Hàng trăm khẩu pháo đồng loạt nhắm về phía trận địa pháo của giặc pháp, đánh chúng trở tay không kịp.
Nhiều đội pháo binh đang chuẩn bị nạp đạn bị đạn pháo phía Đại Việt bắn bay lên trời, tan xác pháo.
Bánh xe, bệ pháo vỡ ra thành từng mảnh, bay tứ tung.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên hoàn t·iếng n·ổ vang lên, gần mười khẩu pháo bị phá hủy chỉ ngay trong lượt bắn đầu.
Lửa cháy khét lan tràn khắp nơi, đứng từ xa cũng có thể cảm thấy nổi đau bỏng cháy khét da rách thịt.
Achille đã phạm sai lầm chí mạng là đã để lộ vị trí pháo phe mình trước.
Lý do Trần Toản kiên nhẫn để pháo phe mình nằm im không nã một viên đạn chính là chờ giây phút này.
Trong c·hiến t·ranh cận, hiện đại, việc phát hiện vị trí đặt pháo của kẻ địch để đánh phủ đầu là chuyện cực kỳ quan trọng.
Bởi vì pháo là đơn vị hỏa lực quan trọng bậc nhất trên chiến trường nhưng lại không có khả năng di chuyển nhanh, cơ động.
Chỉnh bởi vì Trần Toản nhịn nhục khiến Achille lầm tưởng Đại Việt chưa kịp tập trung pháo để đánh chặn, dẫn tới bại lộ pháo một cách ngớ ngẩn.
Nếu gã ta biết trước đã không vội vã sử dụng pháo như vậy.
Nhưng thực tế không có nếu.
Thấy trận địa pháo b·ị đ·ánh úp tan nát, Achille giật mình, hốt hoảng chạy tới ra lệnh!
- Pháo binh di tản đổi vị trí!
- Nhanh, mau chạy đi!
- Tản ra xung quanh!
Nghe lệnh của Achille, một vài người hiểu chuyện vội vàng đẩy xe pháo tản đi vì rõ ràng Đại Việt sẽ không dừng lại ở đây.
Đón chờ họ sẽ là liên tiếp những loạt pháo tiếp theo nhằm tận diện hỏa lực tầm xa của người tây dương.
- Mau, xoay đầu, nhấc bánh xe!
Một người đẩy phía sau, hai người lăn bánh, tiếng kẽo kẹt vang lên từ trục bánh xe rỉ sét khiến pháo binh muốn thót cả tim.
- Nhanh, nhanh nữa lên!
Một sĩ quan pháo binh đang đẩy thì đột nhiên nghe kịch một tiếng, bánh xe bị lọt xuống chỗ lõm giữa đường, không đẩy tiếp được.
Gã ta loay hoay đẩy pháo muốn đổ mồ hôi, không dám bỏ chạy vì giá trị khẩu pháo cao hơn nhiều so với mạng lính quèn.
Tòa án quân sự của các trùm tư bản sẽ không cho gã ta cơ hội giải thích cho hành động “hèn yếu” nếu bỏ pháo mà chạy, đưa lên giá treo cổ ngay khi về mẫu quốc, thậm chí liên lụy vợ con.
Đúng lúc này, loạt pháo thứ hai của Đại Việt đã tới!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hàng loạt đạn pháo hung mãnh trải thảm xung quanh vị trí trước đó, tất cả những tàn binh còn sót lại và những pháo binh bị mắc kẹt chịu thêm một loạt đạn pháo nổ tanh bành, nát như cám.
Chỉ trong hai đợt pháo kích, một phần tư pháo trên bộ của Pháp đã bị diệt sạch.
Số còn loại hoảng hồn tháo chạy, nhiều chỗ bị hư hại.
- Hải quân đâu!
- Đám chó c·hết kia làm gì còn không nã pháo!
Achille tức muốn điên lên được, hét vào mặt lính liên lạc, yêu cầu cấp dưới tức tốc thúc dục hạm đội ngoài biển.
Nhưng Achille đã trách oan.
Ngay từ lúc phát hiện Đại Việt nã pháo, chiến thuyền đã bắt đầu điều tra vị trí, bắn trả dữ dội.
- Nạp đạn!
- Bắn!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đạn pháo dội về phía những ụ pháo Đại Việt cất giấu rải rác trên núi, trên bờ biển.
Cây cối trúng đạn đổ gãy hàng loạt, để lại những nhiều mảng đồi trọc trên lấm chấm đồi mồi.
Bởi vì thế trận lúc này khác với hải chiến Sơn Trà, hạm pháo tây dương có thể pháo kích vào các vị trí pháo binh Đại Việt.
Vấn đề nằm ở chỗ chiến lược “Phân tán hỏa pháo, tập trung hỏa lực” mà Trần Toản đã chuẩn bị từ đầu.
Trên biển lênh đênh, đại pháo thuyền chiến bắn rất khó trúng được pháo Đại Việt, hơn nữa, cho dù trúng mục tiêu thì cũng không gây ra quá nhiều thiệt hại vì pháo binh Đại Việt bố trí rất xa nhau.
Tất cả dẫn tới pháo binh Đại Việt bị thiệt hại rất nhỏ so với phía giặc phải hcịu.
Nên sau loạt đạn pháo của chiến hạm địch, Trần Toản vẫn có thể bình tĩnh ra lệnh:
- Tập trung hỏa pháo nhắm về hướng bộ binh của địch, thực hiện hỏa lực bao trùm!
- Còn về phía chiến hạm, mặc kệ chúng, đánh đuổi bộ binh trước đã.