Sau cuộc phản công đầy bất ngờ, phía Đại Việt chấp nhận tổn thất tới năm ngàn dân binh nhưng bù lại đã quét sạch được máy bắn đá, khiến Thiên Long Quốc mất đi v·ũ k·hí công thành quan trọng.
Đó là còn chưa kể đến thiệt hại khổng lồ mà Thiên Long Nhân phải chịu đựng khi xuất hiện cảnh tan tác, hỗn loạn.
- Cái gì?
- Phe ta thiệt hại tới năm ngàn người?
- Các ngươi có nhầm hay không, binh lính Đại Việt g·iết được nhiều như thế sao?
Trong trướng bồng, Triệu Tiết tức giận đạp bàn tra hỏi quan thống kê.
Nguyên nhân vì từ đầu tới cuối, q·uân đ·ội Đại Việt chỉ nhắm vào máy bắn đá, vậy mà tổn thất của Thiên Long Nhân lại nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Nhìn bề ngoài cảm giác như mỗi bên đều tổn thất năm ngàn người là hòa nhau nhưng thực tế liên quân Thiên Long Quốc, Mông Cổ đã thua trận hoàn toàn vì đánh mất những cỗ máy bắn đá cực kỳ quan trọng.
Số máy bắn đá đó có tác dụng tương đương chục vạn đại quân, thậm chí là nhiều hơn vì tầm quan trọng chiến lược để công phá Bắc Ninh và Định Long.
Vốn dĩ Triệu Tiết nghĩ phe mình tuy hỗn loạn nhưng t·hương v·ong không nặng, có thể tìm cách bao biện cho thất bại là vì “tiêu diệt sinh lực địch” ai ngờ kết quả lại thành ra thế này.
- Đại nhân, vấn đề là cấm quân hỗn loạn giẫm đạp lên nhau c·hết quá nhiều người.
Lý Hiến cúi đầu giải thích, Triệu Tiết tuy không tới mức mù quân sự nhưng trình độ cũng chẳng cao đến đâu.
- Từ cổ chí kim, hầu hết q·uân đ·ội xuất hiện t·hương v·ong không ở trên chiến trường mà ở lúc bại trận, bỏ chạy tán loạn.
Nghe giải thích một hồi, Triệu Tiết mới rõ nguyên nhân thiệt hại là do Tư Mã Lương cùng đám heo của hắn.
- Khốn kiếp thật, Tư Mã đần độn, trước đó không để bọn chúng ra trận quả thật đúng đắn.
Nhà Trần có tiếng tăm rất lớn ở Thiên Long Quốc về năng lực quân sự, Tư Mã Lương ban đầu không dám đưa quân ra đánh vì sợ thua, chỉ huy cấm vệ quân núp sau trộm công lao.
Nhưng sau nhiều lần đẩy lui binh lính nhà Trần, Tư Mã Lương cảm thấy thắng chắc rồi mới tự tin hổ báo, chủ động giành ra chiến trường nhằm đoạt công lao.
Hậu quả thì ai cũng đã biết.
Nhắc tới tào tháo, tào tháo liền xuất hiện, Tư Mã Lương hùng hổ đi thẳng vào trong trướng bồng bất chấp người khác ngăn cản.
- Dừng lại, đại tướng quân đang nghị sự, không ai được tiến vào!
- Cút ra, có biết bố mày là ai không?
Triệu Tiết ngẩng đầu nhìn về hướng vải thô bị xốc lên, ở đó xuất hiện một người trung niên mặc giáp, sau đầu thắt bím, trên tay ôm mũ, tướng mạo tuấn tú, toàn thân không một vết xước.
Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ đây là một tướng lĩnh oai phong, uy nghi nhưng Triệu Tiết thừa biết Tư Mã Lương chỉ có mã ngoài, năng lực không đủ, cực kỳ cùi bắp.
- Lão thất phu, các ngươi sao dám thiết kế hãm hại ta?
- Các ngươi cố ý cho ta xung phong đi đầu để bị bại trận, rắp tâm bất lương, ta sẽ bảo với cha ta bẩm báo triều đình.
Lý Hiến nghe lời này, mạch máu như muốn nổ tung, anh chưa từng thấy kẻ nào đê tiện, bỉ ổi, vô lại như vậy.
Rõ ràng là nhường nhịn cho đi giành công lao, ai ngờ bản thân quá cùi bắp tự thua lại đổ thừa “hãm hại”.
Nếu không phải thân phận của đối phương là con cháu nhà Tư Mã thì đã bị lôi ra ngoài chém từ lâu.
Gia tộc Tư Mã là một trong chín đại gia tộc ở Thiên Long Quốc, quyền thế còn hơn cả hoàng đế, bất kỳ ai bị chúng ghi thù thì chắc chắn phải c·hết.
Triệu Tiết hiểu rất rõ điều này, cười làm lành:
- Ha ha, Tư Mã tướng quân cứ bình tĩnh!
- Ngài xem, chúng ta diệt địch năm ngàn, vẫn là thế hòa, tất cả đều nhờ công lao của Tư Mã tướng quân dũng mãnh phi thường.
Lời này tất nhiên là trái lương tâm, phần lớn binh sĩ Đại Việt bị hạ gục trong lúc giao chiến với “sương binh” và kỵ binh Mông Cổ.
Nhưng rõ ràng sương binh không có tư cách nhận công lao, người Mông Cổ thuộc về hệ thống khác, Triệu Tiết đành phải chém gió như vậy vượt qua cửa ải của dòng họ Tư Mã trước rồi tính sau.
- Đó là tất nhiên, không có bản tướng thì các ngươi đã bị Đại Việt đánh bại rồi.
- Nhớ ghi rõ trong báo cáo tư thế hùng dũng của ta, một mình đơn kỵ phá trận, tiêu diệt hàng trăm binh lính man tộc đất Việt.
Tư Mã Lương tiếp nhận công lao một cách thoải mái, không hề có một chút ngại ngùng chút nào.
Không phải là bản thân hắn không biết thực tế ra sao mà bởi dựa theo quan niệm của hắn thì tiện dân chỉ như heo chó, súc vật.
Súc vật cầm công lao làm gì?
Chỉ có quý tộc như họ Tư Mã mới xứng đáng nhận công lao.
Nhìn Tư Mã Lương nghênh ngang rời đi, Lý Hiến siết chặt tay, sầm mặt lại:
- Vừa mới bại trận, hắn liền lo đi chà rửa áo giáp, đòi công lao của tướng sĩ đã hi sinh.
- Hắn không thèm quan tâm chút nào đến những xác c·hết lạnh lẽo ngoài bờ bụi.
- Bọn họ là chiến sĩ, những người đã đổ máu để mang lại cho hắn cuộc sống sung sướng, hắn làm sao có thể mặt dày đến như vậy.
Chỉ cần nhìn sơ ngoại hình là biết Tư Mã Lương vừa mới tắm rửa kỹ càng xong.
Dù sao hắn cũng là tướng bại trận, trên đường chạy trốn không thiếu dính phải bụi bẩn.
Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại là lúc nào, hàng ngàn binh sĩ mới c·hết ngoài chiến trường, còn chưa được thu xác.
Mùi máu tươi tanh nồng văng vẳng khắp núi đồi, tiếng khóc lóc, than thở chưa bao giờ dứt.
Bản thân Triệu Tiết và Lý Hiến trên danh nghĩa làm cấp trên còn chưa kịp nghỉ ngơi, phiền lòng lo nghĩ về chiếc cuộc.
Ấy thế mà Tư Mã Lương lại thảnh thơi tắm nước nóng, đi chơi, có thể thấy bản thân gã xem thường c·hiến t·ranh tới mức nào.
Triệu Tiết thở dài:
- “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa ngồi quét lá đa.”
- Thôi, giữ im lặng mà sống, ít ra không làm liên lụy đến vợ con.
- Bên Oa Khoát Đài nói thế nào?
Nhắc tới Oa Khoát Đài, Lý Hiến chỉ có thể che mặt lắc đầu:
- Có gì để nói, ngồi im nghe chửi chứ sao!
- Họ không rút đao ra chém đã là khắc chế lắm rồi.
- Nhưng thiệt hại về máy bắn đá chắc chắn phải bồi thường.
- Nếu không thì chắc chắn là có c·hiến t·ranh.
Mông Cổ ngại vì đang trong lòng đất Việt nên chưa dám trở mặt.
Nhưng đòi bồi thường là điều hiển nhiên, dù sao Thiên Long Quốc có tiếng hèn yếu, bạc nhược.
Triệu Tiết chỉ biết cúi đầu thở dài:
- Cũng may lần này người Mông Cổ c·hết không nhiều.
- Thương vong chủ yếu tiện dân.
- Thật đáng buồn cười khi mà chúng ta lại phải vui mừng khi đồng bào bị g·iết hại, ha ha ha.
Khuôn mặt của Triệu Tiết đang cười nhưng lại ứa nước mắt, gã không biết từ khi nào mà Thiên Long Quốc lại trở nên hắc ám đến vậy.
Là lúc Nhạc Phi b·ị c·hém đầu, hay lúc tĩnh khang sự biến, hoặc… là sự kiện “khoác hoàng bào”.
Triệu Tiết không biết, cũng không muốn biết.
Ông ta chỉ có thể đảm bảo cho bản thân sống tạm mà thôi.
Chờ một lát, Triệu Tiết bắt đầu hạ lệnh:
- Về tiền bồi thường, báo cho triều đình xử lý, cùng lắm là tăng thuế lên tiện dân, không ảnh hưởng toàn cục.
- Về chiến sự!
- Đi vòng qua thành Bắc Ninh, tìm bắt dân thường của Đại Việt, dùng để công thành.
- Đem xác c·hết tập trung lại ủ trên nguồn nước, tạo ra bệnh dịch.
- Số xác c·hết còn lại cũng ủ thành bệnh dịch, bôi lên xác người Việt rồi ném tới gần thành Bắc Ninh.
Từng đạo chính sách phản nhân loại từ miệng của Triệu Tiết phát ra.
Chúng sẵn sàng dùng xác c·hết của binh sĩ trên chiến trường để ủ thành bệnh dịch, sau đó tìm cách phát tán vào trong thành Bắc Ninh, m·ưu đ·ồ dùng “v·ũ k·hí s·inh h·ọc” để tiêu diệt thành Bắc Ninh.
Hiển nhiên, đây là một chiến thuật vô nhân đạo nhưng lại được thiên Long Nhân rất thích sử dụng vì tốn ít công sức mà hiệu quả nhanh.
Nhưng không phải ai cũng thoải mái làm những điều tàn ác như vậy.
Ngay lúc Lý Hiến định ngăn cản thì đột nhiên từ bên ngoài có người lính xong vào cấp báo: