Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 156: Thế trận nghịch chuyển



Chương 156: Thế trận nghịch chuyển

Chỉ có Tư Mã Lương đủ địa vị để hạ lệnh nhưng lúc này gã ta đang ôm đầu chui vào xe công thành, chổng đít lên trời hốt hoảng ra lệnh bỏ chạy.

Mặc dù gã chẳng biết chạy khỏi cái gì nhưng cứ chạy trước tính sau.

Bờ mông căng mọng của gã ta cực kỳ nổi bật dưới ánh chiều tà khiến binh lính xung quanh cảm giác như đôi mắt bị chọc mù.

Nhưng biết nói gì đây, phân biệt giai cấp tại Thiên Long Quốc là cực kỳ nghiêm ngặt, không thể vượt qua được.

Vậy nên, tất cả bỏ mặc để tiếp tục một màn lố bịch nữa diễn ra khi mà q·uân đ·ội Thiên Long Quốc tự dẫm đạp lên nhau mà c·hết, xông phá trận địa pháo binh của Thiên Long Quốc, thậm chí lan sang cả trận địa máy bắn đá.

May mà Oa Khoát Đài nghiêm lệnh b·ắn c·hết mấy tên lính Thiên Long Quốc mới giảm bớt tình trạng hỗn loạn.

Ở trong thành, Ngô Xuyên cảm giác không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Đám cấm quân cậu ấm cô chiêu la hét chạy tán loạn xuyên phá trận địa phòng thủ dày công sắp đặt của Lý Hiến.

Chúng tranh nhau chen lấn, chạy thục mạng bất chấp đằng trước là những cỗ máy bắn đá, khiến toàn bộ lực lượng phòng thủ nơi đây ngã nghiêng ngã ngửa, không đứng thẳng được.

Bỗng cái đầu đần độn suốt 30 năm của Ngô Xuyên trở nên bừng sáng, mặt trời chân lý chói qua tim, đứng dây hô vang:

- Thiên mệnh Đại Việt!

- Thiên mệnh Đại Việt!

- Chân mệnh thiên tử là bệ hạ!

- Ông trời đứng về phía chúng ta!

- Chúng ta sẽ được trời phù hộ!

Những lời này được rất nhiều binh sĩ Đại Việt tin tưởng.

Vốn dĩ Trần Tí đã mang danh chân mệnh thiên tử từ lâu, lại vừa có kỳ tích cầu mưa thành công gần đâu.

Hiện tại, chính mắt họ nhìn thấy Thiên Long Nhân đột nhiên sợ hãi chạy tán loạn như bị ma đuổi không rõ lý do.

Người thường không thể nào tưởng tượng được cấm quân “tinh nhuệ” lại là một đám nhát gan, s·ợ c·hết.

Chỉ có “ý trời” mới giải thích được tất cả.

- Xông ra g·iết giặc!



- Xông ra g·iết giặc!

Cứ mỗi lần hô vang một tiếng là lại có thêm người tham gia vào giơ v·ũ k·hí lên trời.

Dần dần, tiếng hô đều nhịp như sấm dậy làm rung chuyển cả tòa thành, tất cả một lòng quyết tâm g·iết giặc.

Lúc này, có một mảng tường lớn vừa bị máy bắn đá làm đổ sập.

Vốn dĩ mục tiêu ban đầu của Ngô Xuyên chỉ là muốn phòng thủ các điểm tường thành bị sập này.

Nhưng nhìn thấy quân giặc yếu kém như vậy, sĩ khí phe ta đang cao, Ngô Xuyên liều một phát, dẫn quân ra khỏi tường thành lao đến trận địa Máy Bắn Đá.

- Anh em!

- Theo ta xung phong g·iết giặc!

- Giết sạch thiên long cẩu.

Lấy Ngô Xuyên cầm đầu, dòng người tràn ra giống như nước tràn đê sau bao ngày bị quân giặc áp bức, vây hãm, xông thẳng về phía những cỗ máy bắn đá khổng lồ sừng sững đằng xa.

Bước ngoặt của trận chiến vốn dĩ không cân sức bắt đầu xuất hiện.

Oa Khoát Đài nhìn thấy binh sĩ Đại Việt xông ra khỏi tường thành thì hét lên:

- Mau!

- Đội kỵ binh mau ngăn cản!

- Bọn chúng định t·ấn c·ông máy bắn đá!

Là một khả hãn lớn lên ngoài chiến trường, Oa Khoát Đài biết mục tiêu của đối phương là dàn máy bắn đá chủ chốt nơi chiến trường.

Nhưng biết là một chuyện, cản được hay không là chuyện khác.

- Bẩm khả hãn, đám heo Thiên Long Nhân đã phá vỡ trận địa phòng thủ của chúng ta.

- Tình thế bây giờ rất hỗn loạn, kỵ binh nếu xung phong sẽ bị vướng phải tàn binh Thiên Long Nhân.

Oa Khoát Đài tức đến nổ phổi, mắt long sòng sọc:

- Đám thiên long cẩu!



- Lũ chó khốn nạn!

Lúc này, tình thế trên chiến trường rất hỗn loạn.

Hầu hết chủ lực được tập kết ở hậu phương chờ điều động, cờ đến khi họ kịp tới thì máy bắn đá đã thành gỗ vụn hết rồi.

Chiến tranh thực tế không giống chơi game, việc chỉ huy q·uân đ·ội số lượng lớn là công việc cực kỳ phức tạp và tốn nhiều thời gian.

Số lượng càng đông thì càng khó chỉ huy.

Lực lượng tại chỗ chỉ có mấy vạn người, trong đó ba vạn bộ binh đang bị cấm quân Thiên Long Quốc làm r·ối l·oạn đội ngũ.

Hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ lấy cung kỵ làm chủ thì bị vướng phải tàn binh Thiên Long Quốc cản đường, không thể xung phong.

Chưa nói đến hậu quả nghiêm trọng về mặt ngoại giao nếu cho kỵ binh mông cổ xung phong thẳng vào cấm quân Thiên Long Quốc, chỉ riêng việc bị cản trở đà tăng tốc đã đủ khiến Oa Khoát Đài rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Kỵ binh là vua chiến trường không phải diễn nhưng muốn xông trận thì cần phải có đà chạy tăng tốc.

Dưới lực quán tính của dòng lũ kỵ binh thì mới thể hiện được sức mạnh áp đảo.

Hơn nữa, đội kỵ binh Mông Cổ ở tuyến đầu phần lớn vẫnl ấy khinh kỵ binh bắn cung làm chủ, sức mạnh xông trận trực tiếp không phải sở trường.

Dù sao thì không ai có thể tưởng tượng được tình thế trận chiến lại diễn ra như thế này.

Trước đó, dù có nằm mơ thì cũng không ai mơ được viễn cảnh binh sĩ Đại Việt chủ động t·ấn c·ông đối thủ đông gấp mười lần.

Tất cả là do nhiều sự trùng hợp chồng chất lên nhau.

- Không xung phong được thì bắn cung!

- Mau bắn tên chặn đường!

Oa Khoát Đài đành phải từ bỏ ý tưởng đánh chặn bằng kỵ binh xung phong mà thay vào đó là rải mưa tên chặn đường.

Đối với những binh đoàn có ý chí chiến đấu kém thì đây là phương pháp hiệu quả vì khiến cho binh lính sợ hãi trước những mũi tên gây t·ử v·ong.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi.

Người Việt vốn mang theo tinh thần quyết chiến kiên cường và lòng yêu nước vô bờ bên, đã thế còn trải qua liên tục nhiều sự kiện đẩy sĩ khí lên cực kỳ cao.

Dưới sự dẫn đầu của Ngô Xuyên, dân binh Đại Việt xung phong như vũ bão, người trước ngã xuống, người sau đi lên.



Làn mưa tên lạnh lùng của các kỵ binh Mông Cổ chỉ có thể làm gục ngã thể xác của một vài chiến binh nhưng tinh thần thì đã truyền lại cho kẻ đi tiếp.

Lá cờ Đại Việt luôn luôn tung bay trên bầu trời Bắc Ninh dù đã chuyền qua tay rất nhiều người.

Và chuyện gì đến cũng đến.

Ngô Xuyên dẫn đầu đội quân lao tới trận địa máy bắn đá.

Lúc này, binh sĩ mông cổ đều đang nằm bò khốn đốn dưới mặt đất.

Đao kiếm, v·ũ k·hí rơi rớt khắp nơi.

Đâu đó còn có xác quân giặc nằm lại vì bị cấm quân Thiên Long Quốc giẫm lên.

- Anh em, phá hết đống gỗ vụn này!

Ngô Xuyên rú lên, sau đó nhảy lên bổ thẳng vài nhát vào những sợi dây thừng trên máy bắn đá.

Nó nhanh chóng đứt lìa và làm mất thăng bằng, tạo thành chuỗi domino khiến cả bộ máy khổng lồ nặng hàng tấn đổ sập xuống trong chốc lát.

Từ phía xa nhìn lại, giống như quái thú khổng lồ bị anh hùng chém c·hết dưới chân vậy.

Con dân Đại Việt bé xíu nhưng cũng đủ sức cầm đao cắt cổ kẻ xâm lăng hùng mạnh.

Oa Khoát Đài nhắm mắt lại, lòng đau như cắt.

Máy bắn đá cỡ lớn không phải là thứ rẻ tiền và dễ chế tạo.

Mỗi chiếc máy bắn đá tương đương với số tiền đủ để chế tạo ra hàng trăm binh sĩ tinh nhuệ.

Mông Nguyên tuy không nghèo nhưng cũng chưa giàu có tới mức tùy ý để máy bắn đá bị phân giải thành đống gỗ vụn.

- Thiên long cẩu!

- Thiên long heo!

- Lũ con lợn!

Oa Khoát Đài không chửi người Việt vì nếu là ông ta cũng sẽ làm y như vậy, ông ta chỉ chửi rủa đám cấm quân Thiên Long Quốc não tàn.

Bây giờ thì ông ta đã hiểu ý nghĩa của câu nói: “Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”

Nhưng tiếng chửi rủa tuyệt vọng văng vẳng trên chiến trường, nơi gần trăm cỗ máy bắn đá thành gỗ vụn và b·ốc c·háy nghi ngút.

Tới lúc này, hàng ngũ quân địch đã bước đầu chỉnh đốn trở lại nhưng Ngô Xuyên đã hoàn thành nhiệm vụ, rút về trong thành.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.