Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 155: Lố bịch và cơ hội



Chương 155: Lố bịch và cơ hội

Trong lúc này, bên phía Thiên Long Quốc cũng tiếp tục bắn pháo và ném đá nhưng không gây ra bao nhiêu thiệt hại về người vì phía Đại Việt đã dần làm quen với chiến trường, vượt qua nỗi sợ hãi của tân binh.

Nửa canh giờ sau, bên phía Thiên Long Quốc xuất hiện kèn xông trận.

Từ phía xa, những đội binh lính mặc giáp toàn thân màu đỏ, trang phục hoa lệ, nhìn giống như tinh binh của những tinh binh khoan thai ra chiến trường.

Đao, kiếm, giáo, mác được mài sáng loáng phản chiếu cả ánh nắng.

Dân binh Đại Việt phòng thủ thành Bắc Ninh nhìn thấy trang bị của họ thì kinh ngạc đến ngây người, nghĩ rằng đối phương nhìn “hào hoa” như vậy chắc chắn rất mạnh.

Bởi vì dựa theo quy định của các quốc gia phong kiến, q·uân đ·ội có sức chiến đấu càng cao thì càng được ưu đãi về v·ũ k·hí, trang bị vì sản lượng sắt thành phẩm khan hiếm.

Nhưng họ không biết, riêng Thiên Long Quốc thì ngược lại.

Tư Mã Lương, thống lĩnh ba mươi vạn cấm quân, mang trên người những món trang bị đắt đỏ bậc nhất Đông á lúc này đang nấp ở phương xa kêu gào binh sĩ t·ấn c·ông.

Với tư cách là hoàng thân quốc thích, xuất thân cao quý, Tư Mã Lương chưa bao giờ phải tự thân ra chiến trường.

Ông ta nghĩ chiến trường giống như đàm binh trên giấy, chỉ tay năm ngón là xong.

- Xông lên cho ta!

- Các ngươi đều là văn sĩ biết chữ, cao quý và dũng mãnh hơn đám tiện dân gấp trăm lần.

- Bọn chúng trèo lên được tường thành, các ngươi phải san bằng cả Bắc Ninh, chó gà không tha.

- Chỉ là man di đất Việt, không có gì phải sợ.

Tư Mã Lương cực kỳ tự cao tự đại, vốn dĩ khi nãy nhìn thấy đám “sương quân” xuất thân nô lệ leo lên tường thành, gã đã muốn xông ra chém c·hết Lý Hiến vì giám ngáng đường mình.

Cũng may Lý Hiến kịp rút quân chứ nếu không có khi lại c·hết oan c·hết uổng vì tội “tạo phản”.

Ở trong mắt của Tư Mã Lương, cấm vệ quân do gã ta huấn luyện đều được cho học chữ vài ngày, nhiễm lấy văn khí, lại được trang bị hoàn hảo, ăn ngon mặc đẹp, chắc chắn phải mạnh hơn tiện dân.

Đây là khuyết điểm của đám quan văn mù quân sự, không hiểu cái gì là ý chí chiến đấu, tinh thần chiến đấu, sĩ khí, thực chiến, vân vân.

Dựa theo suy nghĩ của đám quan văn mọt sách, trăm vạn người đông hơn mười vạn, v·ũ k·hí xịn hơn, lấy mười đánh một thì thắng chắc.



Để heo làm tướng cũng thắng dễ dàng.

Nhưng thực tế không như mơ.

Lực lượng cấm quân Thiên Long Quốc vốn dĩ rất hào hứng muốn xông lên tường thành, chẳng qua dân binh Đại Việt đã sơ bộ trưởng thành sau khi trải qua đợt công thành đầu tiên.

Lý Hiến và Triệu Tiết không hề biết quyết định rút quân của mình đã tạo cơ hội cho binh lính thành Bắc Ninh có cơ hội trưởng thành.

Những kẻ xông xáo leo lên cầu thang liên tục bị mưa tên và đá ném rụng như sung.

Dân binh Đại Việt giờ đây bất chấp bị mưa tên, bão đạn uy h·iếp, liều mạng cũng muốn ra sức đánh giặc.

Rất nhiều binh sĩ Đại Việt b·ị t·hương vì cung tên Mông Cổ nhưng đồng thời cũng đánh cho binh lính Thiên Long Quốc ngã rớt khỏi cầu thang, gãy cổ mà c·hết.

Nhiều tên giặc còn bị đá đè, tử tướng thê thảm khiến đám cấm quân Thiên Long Quốc sợ run bần bật.

Mặc dù trang bị áo giáp xịn xò cùng v·ũ k·hí sắc bén nhưng những thứ ấy không thể giúp đám lính “quý tộc” vượt qua được tật nhát gan s·ợ c·hết, thấy có người hi sinh liền chôn chân tại chỗ.

- Ngươi lên trước đi, ta ở dưới này yểm trợ!

- Cái gì, sao ngươi không lên?

- Ngươi nhỏ hơn ta, leo nhanh hơn!

- Không đúng, ngươi to khỏe hơn, len lên mới có sức càn quét.

Những cuộc tranh cãi nổ ra ở ngay dưới chân thành.

Đối với các đội quân bình thường, thứ tự leo thang đều đã quyết định trước, sẽ có đốc quân giá·m s·át, cãi lời là chém ngay tại chỗ nhằm đảm bảo kỷ luật.

Nhưng cấm vệ quân của Thiên Long Quốc trải qua thời gian dài bị hủ hóa, trở thành nơi con em nhà giàu đút lót bạc hối lộ, nhét người mua chức quan nên từ lâu đã không còn sức chiến đấu.

Đã thế, Tư Mã Lương còn cắt giảm thời gian huấn luyện của binh sĩ cho đi học chữ, dẫn đến hầu hết cấm quân Thiên Long Quốc đều không biết đánh trận thế nào.

Khó mà trông chờ những kẻ đút lót bạc để kiếm chức quan có tinh thần yêu nước nồng nàn, hi sinh vì tổ quốc được.



Một trò lố bịch diễn ra trên chiến trường khiến Ngô Xuyên trợn tròn mắt kinh ngạc, đó là đám Thiên Long Quốc bận cãi lộn dưới chân thành, giống như bia ngắm sống cho q·uân đ·ội Đại Việt tập bắn vậy.

- Nhanh!

- Tập trung lấy đá tảng ném xuống!

- Bắn tên!

- Bắn tên!

Ngô Xuyên hưng phấn gào khản cả giọng vì thực sự đây giống như là cơ hội trời cho giúp sĩ khí binh lính Đại Việt dâng cao.

Thực chiến thấy máu là cách nhanh nhất giúp tân binh trưởng thành.

Quả nhiên, nhìn thấy đội quân mặc giáp toàn thân của đối phương liên tục ngã xuống dưới mũi tên phe mình, dân binh Đại Việt trở nên phấn chấn hô vang khắp nơi!

- Trúng rồi, trúng rồi!

- Bọn này cũng là người thôi!

- Ha ha ha, lại bắn trúng, Thiên Long Quốc cũng chỉ như thế này!

- Đám thiên long cẩu này, xem tao ném một phát thành chó c·hết!

- Thi xem ai g·iết được nhiều thiên long cẩu hơn không?

- Được đấy, xem tên!

Thái độ của dân binh Đại Việt thay đổi từ sợ sệt, lo lắng sang hưng phấn, thoải mái.

Thiên Long Quốc cũng dần chuyển sang thiên long cẩu.

Mặc dù sức chiến đấu thực tế của cấm quân Thiên Long Quốc là xếp hạng bét nhưng người thường không biết điều đấy.

Họ chỉ nghĩ đơn giản rằng đám giặc mặc giáp xịn thế này còn bị họ g·iết như chơi, nói gì đến cánh quân khác.

Tư tưởng đó dần dần lan ra khiến mười vạn quân phòng thủ tự tin dũng mãnh, ra sức g·iết giặc.

Trong khi đó, cấm quân Thiên Long Quốc thể hiện sức chiến đấu cực kỳ yếu kém khiến Oa Khoát Đài tức muốn nổ phổi.



Lý Hiến và Triệu Tiết sợ thế lực đằng sau cấm quân nhưng Oa Khoát Đài không sợ, tự mình hạ lệnh:

- Để cho máy bắn đá bật hết hỏa lực, công phá tường thành!

- Phá được tường thành thì để dũng sĩ xông vào, mặc kệ đám thiên long cẩu ấy.

- Khả hãn, vậy còn vấn đề ngộ thương Thiên Long Nhân!

Phó tướng nhỏ giọng dò hỏi.

Trên nguyên tắc, một khi để bộ binh công thành thì máy bắn đá, đại pháo sẽ được điều chỉnh để t·ấn c·ông vào các mục tiêu trong thành, tránh ngộ thương đồng đội.

Nhưng biểu hiện của cấm quân Thiên Long Quốc khiến người Mông Cổ không muốn nhận làm cùng phe.

- Kệ tụi nó, một đám heo, c·hết bớt đi cho đỡ tốn cơm!

Oa Khoát Đài lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt để lộ vẻ chán ghét:

- Mặc dù Thiên Long Nhân có tiếng là hèn yếu nhưng không ngờ hủ bại tới mức này, đến ngay cả dân chạy nạn cũng không bằng.

Ông ta nói câu này vì đợt t·ấn c·ông đầu tiên, Thiên Long Quốc dùng sương binh là những tiện dân, dân chạy nạn, giặc c·ướp được Thiên Long Quốc chiêu an, tập trung lại làm “pháo hôi”.

Thật đáng buồn là những “pháo hôi” này thực chiến mạnh hơn cấm quân “tinh nhuệ” gấp trăm lần.

Chẳng qua Oa Khoát Đài còn chưa nhận ra sự khủng kh·iếp của câu nói “không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”.

Ngay khi những cỗ máy bắn đá ném những tảng đá lửa xuống tường thành của Đại Việt thì toàn bộ cấm quân đều sợ đến ngây người.

Liên tục có đá vụn bắn tung tóe lên người chúng khiến những cậu ấm cô chiêu tưởng rằng chiến trường như đi chợ mua rau trở nên kh·iếp hãi.

Mặc dù tỷ lệ t·hương v·ong rất ít nhưng lại khiến tinh thần của cấm quân Thiên Long Quốc sụp đổ, chúng tưởng rằng có kẻ địch dùng máy bắn đá t·ấn c·ông mình.

Không biết là ai dẫn đầu, đoàn lính cấm quân trở nên hốt hoảng chạy tán loạn về phía quân mình dù …. Chẳng có cái gì truy đuổi đằng sau cả.

Thậm chí nhiều tên còn khóc nghẹn ngào hô “mẹ ơi” khiến người nghe chỉ biết cạn lời.

Quân đội hỗn loạn bỏ chạy giẫm đạp lên nhau gây c·hết người không hiếm gặp, đáng lý Triệu Tiết phải ra lệnh cho binh lính ở đằng sau g·iết ngươi cảnh báo nhưng khổ nỗi hắn không dám làm vậy.

Các gia đình quyền quý ở bắc kinh sẽ xé xác họ ra nếu dám sử dụng quân lệnh lên các cậu ấm cô chiêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.