Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 146: Người chuyển sinh cũng phải nuốt hận



Chương 146: Người chuyển sinh cũng phải nuốt hận

Theo lời của Bát Hiền Vương, đám lính hùng hổ xông lên, muốn lập công lao để thăng quan tiến chức.

Tới lúc này, có ngu cũng biết đi theo Bát Hiền vương mới có tương lai.

Còn Đa Nhĩ Cổn?

Mũ ô sa biết di động mà thôi.

Đại Ngọc Nhi nhìn thấy khuôn mặt đau đớn, hung dữ của Đa Nhĩ Cổn thì buồn tủi rơi lệ, rất may là có Bát Hiền Vương vươn tay để cô tựa đầu vào ngực.

- Nàng bớt đau buồn, hoàng huynh nếu tỉnh táo cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta.

Đại Ngọc Như khẽ gật đầu, ôm chặt lấy Bát Hiền Vương, khóe miệng ngầm nở một nụ cười thỏa mãn.

Đa Nhĩ Cổn, thấy được cảnh này, tức tối hộc máu, máu dồn lên não vì sự vô liêm sỉ của đôi cẩu nam nữ trước mặt.

Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị binh lính đè xuống đất, hắn ta trừng mắt nhìn vào đôi dâm nam loạn nữ trước mắt, tròng đen như muốn phun ra lửa đốt chúng thành tro.

Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng đến tuyệt vọng, thân xác của Đa Nhĩ Cổn sẽ bị giam trong cung làm con tin, chờ tới lúc Hoàng Thái Cực thu nạp hết binh lính thì cũng là thời điểm Đa Nhĩ Cổn c·hết.

Một tương lai ảm đạm đang chờ đợi vị hoàng đế Đại Thanh yểu mệnh này.

Đối với âm mưu, thủ đoạn của Hoàng Thái Cực, Đa Nhĩ Cổn đã được tự mình trải qua ở kiếp trước, gã tin chắc Hoàng Thái Cực sẽ xử lý gọn lẹ thân tín của mình trong thời gian ngắn mà ôm Đại Ngọc Nhi, leo lên hoàng vị.

Nhưng bỗng, Đa Nhĩ Cổn bật cười:

- Ha ha ha ha!

Nụ cười giòn giã đầy sảng khoái khiến Hoàng Thái Cực nhíu mày.

Không chờ gã ta hỏi, Đa Nhĩ Cổn tự mình nói ra:

- Ngươi bắt tay với vua của Đại Việt đúng không?

- Ta ra lệnh cho ngươi cầm mười vạn tinh binh tiến đánh Đại Việt, nhưng ngươi lại không nói tiếng nào xuất hiện ở Thịnh Kinh, chứng tỏ đã từ bỏ t·ấn c·ông Đại Việt, thậm chí là kết minh.



Hoàng Thái Cực sầm mặt xuống, quả thực Đa Nhĩ Cổn nói không sai một chút nào.

Trần Tí thông qua Trương Ái Lan làm trung gian, đề nghị kết minh, ký hiệp ước không x·âm p·hạm lẫn nhau, tạo điều kiện cho Hoàng Thái Cực trở về c·ướp ngôi Đại Thanh, xua binh nhập quan, mã đạp trung nguyên, chinh phục Thiên Long Quốc.

Tất cả các điều kiện dường như đều có lợi cho bản thân nên Hoàng Thái Cực đồng ý ngay, lén lút mang theo một vạn tinh binh lên tàu trở về, phối hợp với thân tín tập kích Thịnh Kinh.

Bây giờ, tinh binh của Thiên Long Quốc, Mông Cổ đã bị Đại Việt, Trường Sơn giam lại ở Ải Tiên Quan, chỉ cần Đại Thanh nhanh chóng chỉnh hợp lực lượng xuôi nam, chinh tây thì Đại Thanh sẽ trở thành phe thắng lớn nhất.

Nghĩ tới đây, Hoàng Thái Cực không còn lo lắng nữa mà chỉ mỉm cười.

Đa Nhĩ Cổn biết được thì đã sao, chẳng lẽ Thiên Long Quốc còn hô biến ra Nhạc Phi và Viên Sùng Hoán?

Thiên Long Quốc tuy tự xưng nghìn vạn hùng binh, nhưng phần lớn là binh trên giấy, bình thường làm cu li cho quyền quý, cả đời không được huấn luyện quân sự mấy ngày, sức chiến đấu thua cả nông dân cầm cuốc.

Có trăm vạn tinh binh đều đã được điều đi đánh Đại Việt.

Vậy nên có thể nói, Thiên Long Quốc bây giờ giống như mỹ nữ đã cởi hết quần áo, chỉ còn chút đồ lót cuối cùng, dũng sĩ Đại Thanh vươn móng tay khảy một cái là xong phim.

Đa Nhĩ Cổn giống như biết Hoàng Thái Cực đang nghĩ gì, cười to chửi rủa:

- Hoàng Thái Cực, ngươi là đồ con lợn!

- Ta Biết ngươi lòng lang dạ thú, nhưng vẫn giữ lại để cho ngươi t·ấn c·ông Đại Việt.

- Cái đầu bã đậu của ngươi chẳng lẽ không hiểu lý do vì sao?

- Hoàng Thái Cực, hãy chôn ta ở cổng thành Bắc Kinh, để chính mắt ta nhìn thấy Đại Thanh trong tay ngươi bị nghiền nát như thế nào dưới dòng lũ sắt thép.

- Ha ha ha ha!

Đa Nhĩ Cổn nói xong, quyết tuyệt cắn lưỡi t·ự t·ử, không để bản thân nhịn nhục sống tạm.

Tính ra Đa Nhĩ Cổn tuy tàn bạo nhưng vẫn là một dũng sĩ kiên cường, thấy c·hết không sớn.

Gã ta gục xuống, đôi mắt mờ dần vì mất máu, một số hình ảnh xẹt qua trong đầu.

Động cơ nổ vang, pháo đánh đùng đoàng cùng với lá cờ hình búa liềm tung bay trên bầu trời.



Đại Thanh ở trước mặt “nó” bị nghiền nát như một con kiến, không có một chút hi vọng nào để phản kháng.

Đó là những thứ ám ảnh suốt cuộc đời Đa Nhĩ Cổn, ngay cả khi giành lấy ngôi vị hoàng đế cũng xuất hiện liên tục trong những giấc mộng, ép đến gã ta không thở nổi.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn liên quan gì tới Đa Nhĩ Cổn nữa, Hoàng Thái Cực sẽ là người đối mặt.

“Ta… đã quá mệt mỏi rồi.”

Mọi thứ dần chìm vào bóng tối.

Ở phương xa, Trần Tí không hề hay biết một người chuyển sinh với bàn tay vàng là ký ức kiếp trước vừa bị mình gián tiếp cho lên bảng đếm số.

Lúc này, anh đang hí hửng mang theo những gì mình nghiên cứu được đến gặp Huyền An hoàng hậu để… khoe.

- Hì hì, thời cổ đại, người ta không biết về tâm lý học, chắc chắn không rành về tâm lý nam nữ khi hẹn hò bằng mình.

Nghĩ tới cảnh bản thân tự tin giảng giải diễn biến tâm lý, vợ mình xuýt xoa sùng bái mà Trần Tí lâng lâng trong lòng.

Vừa hay, Trần Tí khi đến nhìn thấy Huyền An hoàng hậu đang cùng với Tuyên Hoa thái hậu bàn chuyện về lễ hội hẹn hò.

Trần Tí đứng đó, khẽ ho một tiếng để gây chú ý.

- Thần th·iếp thỉnh an bệ hạ!

- Miễn lễ!

- Hai người bàn gì mà sôi nổi thế?

Thái hậu cười nói:

- Có gì đâu, trong cung vốn nhàm chán, lâu lâu mới có việc vui như lễ hội Vườn Tình Yêu nên hai người phụ nữ chúng ta trò chuyện đôi chút ấy mà.

Hoàng hậu thời xưa không sung sướng như mọi người vẫn nghĩ.



Khác với hiện đại, phụ nữ giàu có thỏa thích mua sắm, đi chơi, du lịch đây đó, thậm chí nuôi trai bao cũng không ai dám nói gì, miễn là có tiền trong tay.

Phụ nữ thời cổ đại dù có cao quý như hoàng hậu vẫn chỉ như chim trong lồng, cá trong chậu, cực kỳ ít cơ hội du ngoạn, tạo niềm vui cho bản thân.

Đó cũng là một phần lý do Trần Tí tổ chức lễ hội Vườn Tình Yêu, tuy rằng có mục đích khác nhưng đồng thời cũng giúp hoàng hậu giải buồn.

Trần Tí tằng hắng một chút, giả vờ như vô tình chú ý:

- Lễ hội buổi sáng đó sao, ta cũng lướt qua một chút, cũng có vài điểm chú ý.

- Bệ hạ cũng chú ý tới những việc nhỏ nhặt này ư?

- E hèm, trẫm không quá để tâm nhưng dù sao cũng nhìn qua, hơi chú ý một chút.

Trần Tí chuẩn bị đầy đủ để chuẩn bị sĩ diện một đợt, mở miệng chỉ điểm:

- Không biết các nàng có để ý hay không, Trương Mai Cường tuy được lòng phái nữ, bề ngoài cũng có vẻ quân tử, hiền lành nhưng thực tế chưa chắc.

- Hà Anh Huy tuy bề ngoài nhìn có vẻ ngây thơ, hiền lành nhưng thực ra cực kỳ thâm, m·ưu đ·ồ sâu xa.

Vừa nói, Trần Tí vừa liếc mắt xuống, trông chờ sự kinh ngạc đến ngơ ngác của hai người phụ nữ “khờ khạo”.

Chẳng qua đáp lại anh là những ánh mắt rất bình tĩnh như thể đang nói “Chỉ vậy thôi á?”.

Tuyên Hoa Thái Hậu mở miệng gật gù:

- Trương Mai Cường đa tình, Lý Minh lãng tử, Hà Anh Huy xảo trá, lươn lẹo, Vũ Công có tính vũ phu ngầm.

- Cả bốn người họ đều không đáng tin.

- Như Trần Mạnh Kiên rất tốt, gia trưởng, mạnh mẽ, nam tính, có sự nghiệp, có trình độ.

- Tuy hơi bộc trực, khô khan, thiếu sự ngọt ngào nhưng bù lại đáng tin để lấy làm chồng.

????

Trần Tí cảm giác cứ như thể bản thân là sinh viên đại học, cầm một bài thi tự cho là khó, dùng hết tài trí của sinh viên đại học để giải nhằm chứng minh năng lực.

Ngay khi cầm đi khoe với người khác thì nhận được một câu “đề này cho học sinh mẫu giáo làm”.

Nói thật Trần Tí phải hao tâm, khổ tứ nghiên cứu kiến thức từ hiện đại cả buổi mới nắm được sơ bộ một vài nội dung, nhưng tới đây thì hai vị phụ nữ “thiếu hiểu biết” đã phân tách mười mươi rồi.

Chưa dừng lại ở đó, Huyền An hoàng hậu còn phân tích tiếp nội dung tâm lý bên phía nữ khiến Trần Tí kinh ngạc đến ngây người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.