Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 145: Binh biến Thịnh Kinh, huynh đệ tương tàn



Chương 145: Binh biến Thịnh Kinh, huynh đệ tương tàn

Tạ Tấn nghe xong, ồ lên một tiếng.

Ông ấy không ngốc, chỉ cương trực thẳng thắn nôi nên rất dễ để nhận ra nhược điểm chí mạng của lực lượng q·uân đ·ội trung thành với tông tộc hơn quốc gia.

Kiểu q·uân đ·ội như thế này, khi lợi ích của gia tộc và quốc gia chung một hướng thì cực kỳ mạnh.

Nhưng nếu giữa quốc gia và tông tộc mâu thuẫn với nhau thì…

- Nhưng chúng ta thì khác.

- Bốn vạn tân quân phần lớn được chiêu mộ từ miền trung và miền nam, dây mơ rễ má không có hoặc chẳng liên quan nhiều tới khu vực Định Long miền bắc.

- Vậy nên đây sẽ là thanh kiếm trung thành tuyệt đối giúp bảo đảm quyền lực, bệ hạ tuyệt đối không cho phép bất kỳ quyền quý nào cài cắm người vào để kiểm soát.

Nghe tới đây, Tạ Tấn đã hiểu ý đồ:

- Hóa ra là vậy, các tướng lĩnh nổi tiếng nhà Trần đều có xuất thân quyền quý, nhiều thuộc hạ trung thành, uy h·iếp tới quyền lực của bệ hạ nên bệ hạ tránh né.

- Chúng ta che giấu bá quan văn võ ngoài mục đích chống gián điệp còn vì tránh bị quý tộc mua chuộc, thao túng.

Hoàng Trung Hải gật đầu:

- Đúng vậy!

- Không những thế, tình hình địch ta cũng đang thay đổi, khác với trước đó.

- Khi giao chiến với nhà Hồ, tướng sĩ, tôn thất nhà Trần đều ủng hộ hai tay hai chân vì phù hợp lợi ích của họ.

- Nhưng ở mặt trận nơi đây thì khác.

- Mỗi người đều có mục đích và lợi ích riêng của mình, không phải ai cũng ủng hộ bệ hạ.

- Ngài có thấy chính sách mà bệ hạ đặt ra ở miền nam không?

Tạ Tấn gật đầu:

- Có, ta có thấy!

- Đấy đều là những chính sách đúng đắn, mang lại lợi ích cho người dân bình thường.



- Nhưng ngài phải biết, nó đụng chạm đến những quyền lực từ xưa đến nay của thế gia vọng tộc, thậm chí cả hoàng tộc.

- Quý tộc, sĩ tộc, thế gia sẽ chấp nhận chịu thiệt một cách dễ dàng sao?

- Vậy hóa ra…

Tạ Tấn sững sờ phát hiện mục đích sâu xa nhưng sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.

- Ta không biết gì hết, tối nay chúng ta chỉ im lặng hành quân.

- Vâng, thưa tướng quân, mạt tướng cũng chưa nói gì cả.

Hai người ăn ý với nhau giữ im lặng, chạy một mạch tới nơi tụ họp.

Lúc này họ mới để ý tới sắp xếp của Trần Tí.

Một tướng lĩnh có xuất thân nông dân.

Một tướng lĩnh thuộc nhóm dân tộc thiểu số.

Trần Hưng Bang, Trần Đức Độ, Trần Toản, vô số tướng lĩnh thuộc hoàng tộc đều được cho ra rìa dù trước đó kề vai sát cánh cùng Trần Tí trong những ngày chinh phạt Hồ tặc, Dưa Lạc.

Quả nhiên mọi thứ đã được tính toán từ trước.

Ánh trắng trên cao trong có vẻ đỏ ửng, giống như báo hiệu một buổi tối không mấy yên bình.

Thịnh Kinh.

Thịnh Kinh vốn là trung tâm chính trị của Hậu Kim, cùng với những chiến công hiển hách mà Đa Nhĩ Cổn làm ra, dần dần trở nên thịnh vượng, giàu có.

Đèn dầu thắp sáng thâu đêm, những cô gái bán hoa đứng đầy hai bên đường mời mọc, người người qua lại nhộn nhịp, tấp nập là khung cảnh thường thấy.

Nhưng hôm nay thì khác.

Nguyên một tòa thành không có chút ánh sáng nào, đèn đóm tắt ngúm từ lâu, tất cả người dân run lẩy bẩy nấp trong nhà, không gian xám xịt u ám, gió thổi âm hàn, ghê rợn lướt qua sau gáy.

Vết máu loang lổ vung vẩy khắp phố phường kèm với tiếng bước chân đều nhịp thầm lặng.

Lâu lâu lại xuất hiện tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau cùng tiếng hét thất thanh, thảm thiết vang xa hàng cây số.



Tất cả là bởi vì Thịnh Kinh xuất hiện binh biến, hơn nữa là binh biến do Bát Hiền Vương chủ đạo.

Đây là chuyện không ai ngờ tới bởi Bát Hiền Vương đáng lẽ giờ đang tắm máu Đại Việt xa xôi ở phương nam, cách Thịnh Kinh mười mấy ngàn cây số.

Nhưng sự thực chính là sự thực.

Khi Bát Hiền Vương mang theo tinh nhuệ lẻn trở về Thịnh Kinh bằng đường biển mà không ai hay biết thì kết cục của hoàng đế Đại Thanh Đa Nhĩ Cổn đã được xác định trước.

Thậm chí dù đã nhìn thấy phản quân xông vào Kim Loan Điện, Đa Nhĩ Cổn vẫn không thể tin được bản thân đã bị bao vây.

Vào lúc này, ông ta mặc long bào màu vàng, toàn thân dính máu, đầu tóc rối bời, đôi mắt vô thần như người mất hồn đứng trước hàng trăm binh sĩ bát kỳ.

- Trẫm không có thua!

- Trẫm là hoàng đế Đại Thanh!

- Trẫm còn có hàng chục vạn quân!

- Trẫm là chân mệnh thiên tử.

Vừa nói, ông ta vừa lao lên cầm kiếm chém lung tung không khác gì bệnh nhân bị chó dại cắn, điên điên khùng khùng.

Ngay lúc binh sĩ chuẩn bị tiễn vị “tiên đế” này lên gặp chúa thì có tiếng hô:

- Dừng tay!

Quân lính lập tức giãn ra hai phía, để lộ Bát Hiền Vương cùng hoàng hậu Đại Ngọc Nhi bước ra, tay nắm tay.

Bát Hiền vương uy nghi bệ vệ, bên cạnh là hoàng hậu Đại Ngọc Nhi xinh đẹp, duyên dáng, nức tiếng đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ.

Đại Ngọc Nhi vốn là hoàng hậu của Đa Nhĩ Cổn, giờ lại tay trong tay ôm ấp bên Bát Hiền Vương.

Mối hận đoạt vợ khiến cho hệ thần kinh vốn đang bất ổn của Đa Nhĩ Cổn càng trở nên điên cuồng:

- Các ngươi, cẩu nam nữ, ta biết ngay mà, các ngươi ngầm cấu kết với nhau.

- Ha ha ha, đáng lẽ ta phải g·iết sạch các ngươi, ta thật là quá sai lầm!

- Chó c·hết!



- Khốn nạn!

- Lũ dâm loạn.

Bát Hiền Vương đứng ra nghiêm mặt:

- Hoàng đệ, ta làm tới bước này cũng do bất đắc dĩ!

- Ngươi đã trở thành hoàng thượng, còn c·ướp Đại Ngọc Nhi từ tay của ta, tại sao lại còn nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ c·hết?

- Ta và Đại Ngọc Nhi trước đó vốn không hề có gì, chính là ngươi ghen tuông mù quáng, ngày đêm t·ra t·ấn nàng, không cho nàng một con đường sống.

- Hai chúng ta đều là n·ạn n·hân của ngươi, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.

Bát Hiền Vương, ngoại hiệu là bát a ca, bởi vì trước kia là con trai thứ tám của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, anh trai cùng cha khác mẹ với Đa Nhĩ Cổn.

Cái tên Bát Hiền Vương này nghe thấy bình thường nhưng nếu nhắc đến một cách gọi khác của ông ta thì sẽ nhiều người giật mình.

- Hoàng Thái Cực, ngươi đừng có giả ngây giả giại.

- Trẫm là người chuyển sinh, trẫm biết quá rõ ngươi có tham vọng làm hoàng đế thèm thuồng nhan sắc của Đại Ngọc Nhi.

- Ta biết rõ trong lòng, ngươi đừng hòng lừa ta.

Đa Nhĩ Cổn trên thực tế là một người có ký ức kiếp trước.

Dựa theo ký ức đó, Hoàng Thái Cực sẽ lên làm vua, c·ướp đi cả Đại Ngọc Nhi của gã ta, sau đó đổi quốc hiệu từ Hậu Kim thành Đại Thanh, xưng hùng xưng bá.

Mặc dù sau này Hoàng Thái Cực bị hắn g·iết c·hết nhưng cuối cùng bản thân hắn vẫn bị Phúc Lâm, con của Đại Ngọc Nhi cùng Hoàng Thái Cực xử lăng trì.

Nhưng kiếp này Đa Nhĩ Cổn đã thay đổi số phận, giành được ngôi báu, c·ướp Đại Ngọc Nhi, làm hoàng đế Đại Thanh.

Bởi vì có thù từ kiếp trước, Đa Nhĩ Cổn luôn tìm cách đẩy đối phương vào chỗ c·hết, sai phái đánh trận, cử người á·m s·át, hạ độc ban rượu, dùng tất cả mọi thủ đoạn có trong tay.

Đáng tiếc, Hoàng Thái Cực dựa vào tài năng và uy tín trong q·uân đ·ội luôn tránh thoát được, bây giờ lại còn trở về lật kèo nữa, khiến cho Đa Nhĩ Cổn hối hận đến phát điên, tự trách bản thân không đủ tàn nhẫn, ích kỷ.

Hoàng Thái Cực không biết “người chuyển sinh” có nghĩa gì, cũng chẳng rõ vì sao mà Đa Nhĩ Cổn lại biết rõ dã tâm của bản thân.

Hắn ta chỉ nghĩ Đa Nhĩ Cổn bị sang chấn tâm lý, không thể chấp nhận được hiện thực nên nói xàm xí lung tung như thằng khùng, lạnh lùng ra lệnh:

- Hoàng đệ đã bị quỷ tà nhập thân, mất đi lý trí.

- Ta làm ca ca, không thể nào đứng yên nhìn thân xác của hoàng đệ bị giày xéo như vậy.

- Quân bay, mau đưa bệ hạ đi nghỉ ngơi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.