Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 127: Lừa gạt



Chương 127: Lừa gạt

Chằn tinh là một loại sinh vật tồn tại trong truyền thuyết dân gian đất Việt.

Có người nói chằn tinh đang là trăn khổng lồ, cũng có người nói chằn tinh mang hình dáng con người nhưng dữ tợn, hung hăng.

Nhiều loại đáp án khác nhau nhưng khó lòng mà đưa ra một kết luận chính xác vì hiện đại không tồn tại loại sinh vật mang tên Chằn Tinh để kiểm chứng

Nhưng ở thế giới này, Thạch Sanh và Chằn Tinh thực sự tồn tại.

Toàn thân dính đầy lông lá, đứng thẳng hai chân giống tinh tinh nhưng to lớn hơn rất nhiều, cao gần ba mét, cơ bắp cuồn cuộn.

Khuôn mặt hơi trắng, trong miệng có răng nhanh nhọn hoắt như dao bầu, vừa nhìn đã biết không phải loại lương thiện gì.

Thế nhưng con Chằn Tinh có ngoại hình phản nhân loại ấy đang bị trói gô lại như con lợn quay, được Thạch Sanh và đội thợ săn treo trên cây gỗ, vác về nhà.

Nó cố gắng giãy giụa đến điên cuồng, gào thét đủ kiểu nhưng không có một chút tác dụng nào.

Đoàn người nhanh chóng đi đến bưu điện ở chân núi.

Bưu điện là một phát kiến mới của Trần Tí, nhằm đảm bảo tin tức liên lạc thuận tiện hơn.

Đối với một quốc gia thống nhất, tốc độ truyền tải tin tức cực kỳ quan trọng, thậm chí Trần Tí còn có quy hoạch xây dựng trạm thu phát sóng, sử dụng điện tín, điện thoại trong tương lai.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này mới bàn tới, hiện tại nơi đây chỉ có một vài nhân viên lẻ tẻ và nhóm người Lý Thông đợi sẵn.

- Thạch tráng sĩ, ta ở đây!

Vừa thấy mặt Thạch Sanh, Lý Thông liền hớn hở đi đến, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ tươi cười đểu giả.

Nhưng nếu người khác không biết có lẽ sẽ cảm thấy đây là nụ cười nhiệt tình, thân thiết.

Thạch Sanh vốn là dân đi rừng, không hiểu nhiều đạo lý đối nhân xử thế và lòng người hiểm ác, mặc dù từng bị Lý Thông lừa nhưng hiện tại vẫn chẳng mấy đề phòng, cười nói nhẹ nhàng:

- Lý châu phó, ngài tới đây có việc gì vậy?

Lý Thông không vội trả lời, liếc mắt thấy con chằn tinh ở phía sau, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhưng ngay lập tức biến mất và thay vào đó là sự quan tâm:

- Tất nhiên là đến tìm Thạch tráng sĩ rồi.

- Núi rừng hung hiểm, Chằn Tinh cũng không phải loại bình thường, ta lo rằng tráng sĩ sẽ b·ị t·hương nên mời sẵn thầy thuộc, người hầu kiểm tra giúp.



Theo lời Lý Thông nói, một vài người hầu và thầy thuốc tiến đến kiểm tra, hỗ trợ.

Thầy thuốc thì xem xét v·ết t·hương, bốc thuốc.

Người hầu thì mang tới quần áo mới và dọn dẹp đồ cũ.

Lý Thông bố trí như vậy là để khiến Thạch Sanh cùng nhóm thợ săn có cảm giác ngượng ngùng như kiểu mắc nợ Lý Thông, thuận lợi cho việc thao túng tâm lý.

Quả nhiên, Thạch Sanh dù không thích Lý Thông nhưng thấy đối phương quan tâm đến mình như thế cũng đành trả lời:

- Ta không sao, chỉ có một số anh em b·ị t·hương bởi Chằn Tinh vùng vẫy giãy c·hết.

- Cái gì, Chằn Tinh hung ác, mạnh mẽ như thế mà tráng sĩ có thể bắt gữ không mất cọng lông tơ ư?

- Thạch tráng sĩ quả nhiên võ nghệ cao cường, uy vũ bất phàm.

- Không hổ là đệ nhất dũng sĩ của Phú Khánh.

Lý Thông bắt đầu nịnh hót khiến Thạch Sanh cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Đối với một người mang tư tưởng thật thà, chất phác như Thạch Sanh, một vài câu nói là đủ để có cảm giác thân thiện rồi.

- Lý châu phó nói quá lời!

Xã giao vài câu, Lý Thông bắt đầu giả vờ như kiểu lo lắng cho Thạch Sanh:

- Đúng rồi, thời gian lễ tế nguyên thái tử Trần Duệ sắp tới, Thạch tráng sĩ phải nhanh lên, đừng để lỡ việc bệ hạ rồi chịu trách phạt.

Vị trí của Chằn Tinh cách thành Đồ Bàn khoảng một canh giờ, cộng thêm phải mang vác có thể sẽ lâu hơn nhưng không quá một canh giờ rưỡi.

Trong khi đó lễ tế diễn ra vào giờ ngọ, còn tận vài canh giờ nữa, hoàn toàn dư dả thời gian.

Hiển nhiên Lý Thông đang lừa gạt Thạch Sanh, hắn ta đoán được xuất thân dân thường như anh không có thông tin cụ thể về lễ tế được.

Quả nhiên Thạch Sanh không nghi ngờ gì, cảm thấy có lý, hơi gật đầu định bước nhanh đi tới nhưng Lý Thông chợt ngăn lại.

- Tráng Sĩ khoan đã!



Thạch Sanh hơi ngạc nghiên, quay lại nhìn xem Lý Thông định làm gì:

Lý Thông lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài khuyên bảo:

- Tráng sĩ định cứ mặc như thế này tới gặp bệ hạ sao?

- Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, cửu ngũ chí tôn, nay lại thực hiện lễ tế nguyên thái tử Trần Duệ, có vô số đại thần, vương công, quý tộc, bạn bè quốc tế tới dự.

- Mặc dù tráng sĩ không cần phải mặc gấm vóc, lụa là nhưng tối thiểu cũng phải tươm tất chứ!

- Cứ như thế này sẽ trở thành thất lễ trước mặt bệ hạ, nhẹ thì phạt trượng hình, nặng đi lưu đày biên ải.

Thạch Sanh cúi đầu nhìn lại, quần áo trên người anh trải qua thời gian dài bôn ba núi rừng, bị cây rừng quẹt rách nhiều chỗ, mồ hôi thấm vào bốc mùi cực kỳ khó ngửi.

Đã thế lại còn có vài v·ết m·áu, trông thực sự không được gọn gàng, chỉn chu.

- Cảm ơn châu phó nhắc nhở!

- Để ta đi thay bộ quần áo và tắm rửa sạch sẽ!

Thạch Sanh không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Lý Thông giống như thực sự muốn tốt, nhắc nhở cho mình.

Nhưng Lý Thông thực sự có “lòng tốt” như vậy sao?

- Khoan, ngươi bây giờ còn cần phải đi tìm chỗ tắm rửa sạch sẽ, quần áo gọn gàng, khử mùi trên người, mất rất nhiều thời gian.

- Nếu vì thế mà bỏ lỡ giờ lành của bệ hạ, đại thần trong triều trách tội xuống thì ai chịu cho được.

- Bệ hạ nhân từ, không so đo nhưng quan viên triều đình không dễ như vậy đâu.

Tới lúc này, Lý Thông bắt đầu lộ ra m·ưu đ·ồ đen tối của mình:

- Chi bằng tráng sĩ hãy để ta mang Chằn Tinh đến chỗ bệ hạ trước và chờ tráng sĩ.

- Nếu tráng sĩ tới kịp thì ta sẽ giao lại không thiếu một cọng lông, nếu tráng sĩ có muộn một chút cũng không ảnh hưởng tới đại sự.

Thạch Sanh đinh ninh rằng thời gian rất gấp, sợ làm trễ việc của Trần Tí nên nhanh chóng đồng ý:

- Vậy làm phiền Lý châu phó rồi.

Nói xong, Thạch Sanh giao Chằn Tinh lại cho nhóm người của Lý Thông, những người khác trong nhóm thợ săn bởi vì được chăm sóc chu đáo cũng không đề phòng quá nhiều.



Lý Thông cúi đầu xuống, không để người khác nhìn thấy nụ cười tà ác của mình kéo dài đến tận mang tai:

“Một lũ ngu, ngu như con lợn.”

“Cho dù có vũ lực thì như thế nào, vẫn bị ta xỏ mũi dắt đi như con chó.”

“Thằng ngu Thạch Sanh này nữa, lần trước bị lừa rồi vẫn chưa tởn.”

“Quả nhiên, chỉ có Lý Thông ta mới là người tài ba xuất chúng.”

“Để công lao này nằm trong tay lũ tiện dân đần độn quá lãng phí, Lý Thông ta sẽ nhận thay để leo lên chức vị cao hơn.”

“ha ha ha ha!”

Ở thế giới này, Chằn Tinh là một loài sinh vật hung dữ mang theo điềm xấu, hơn nữa thường xuyên phá phách thôn xóm, ăn thịt người, mức độ nguy hại gấp trăm lần hổ dữ.

Vậy nên dựa theo thông lệ, dũng sĩ tiêu diệt được Chằn Tinh sẽ được thăng quan, phong thưởng.

Lý Thông biết rõ điều đó, cũng tin tưởng sức chiến đấu phi thường của Thạch Sanh nên chờ ở đây nẫng tay trên.

Lý Thông vội vàng cho người dẫn Chằn Tinh đi, trên đường còn cố ý dùng dao cắt v·ết t·hương ở bả vai cho chảy máu.

Thân tín của Lý Thông thấy vậy, vội vàng hỏi:

- Đại nhân, ngài chảy máu thế này, gặp bệ hạ không sao chứ?

Lý Thông lườm nguýt:

- Kém tắm!

- Lên núi đi săn Chằn Tinh, trên người không có v·ết t·hương coi sao được?

- Bệ hạ là minh quân, nhìn thấy chúng ta b·ị t·hương chắc chắn sẽ càng thêm thích thú, hài lòng.

- Nhưng lúc nãy ngài nói với Thạch tráng sĩ…

- Mày bị ngu đấy à?

- Không nói thế thì thằng đần Thạch Sanh sao giao lại Chằn Tinh cho chúng ta.

- Bây giờ vật phẩm tranh công đã tới tay, chỉ cần chúng ta nói là mình đi săn, ai có thể chứng minh được không phải?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.