Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 125: Gặp riêng Hồ Mị ly



Chương 125: Gặp riêng Hồ Mị ly

Thông qua nghe kể chuyện chi tiết, Trần Tí mới biết Lý Thông gian trá, xảo quyệt tới mức nào.

Bởi vì lúc đó cần ổn định quý tộc miền trung nhằm rảnh tay tổng lực t·ấn c·ông nhà Hồ nên Trần Tí không đụng chạm gì tới Lý Thông để tránh các quý tộc hiểu nhầm, liên hợp lại chống phá ở hậu phương.

Mục đích ban đầu chỉ nhằm ổn định tình tình chứ không có nghĩa Trần Tí hài lòng với những gì Lý Thông làm.

Nhưng điều này vô tình tạo cơ hội cho Lý Thông, hắn ta ỷ vào bản thân là người từng gặp mặt Trần Tí và nhà họ Lý, lợi dụng danh nghĩa “thân tín hoàng đế” để trắng trợn c·ướp đoạt công lao của Thạch Sanh và nghĩa quân, mua chuộc quan lại, thăng quan làm châu phó Khánh Hòa.

Sau đó, vì sợ bị Thạch Sanh vạch trần nên Lý Thông tìm cách hãm hại, kiếm cớ đẩy lên núi:

“Bệ hạ sắp khải hoàn đi qua miền trung, tổ chức lễ tế, tất nhiên châu phủ phải tìm được những vật tế sao cho hoành tráng để xứng đáng với thân phận của người.”

“Nghe nói trên núi có chằn tinh, nay mời tráng sĩ Thạch Sanh nên núi tìm kiếm để cảm ơn công đức trời biển của bệ hạ.”

Vốn dĩ những yêu cầu này của Lý Thông sẽ không ai đồng ý.

Nhưng bởi Lý Thông mập mờ nhắc đến Trần Tí khiến người khác hiểu nhầm là ý muốn của vua.

Thạch Sanh vốn kính trọng Trần Tí nên tự giác vác theo cung tên cùng đội săn đi tìm kiếm chằn tinh.

Trên thực tế, Trần Tí đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Thạch Sanh đã bị Lý Thông lợi dụng danh nghĩa lệnh vua để lừa gạt.

- Tên Lý Thông khốn kiếp này, vốn dĩ đang định để sống thêm một thời gian, không ngờ lại dám xằng bậy như vậy.

- Hắn đang ở đâu?

- Gọi đến để trẫm xem thử thân tín của trẫm như thế nào.

Thấy Trần Tí lộ vẻ tức giận, các quan viên sợ hãi.

- Bệ hạ, Lý châu phó nghe nói Thạch Sanh đã chém c·hết chằn tinh nên hì hục tới chân núi chờ đón Thạch Sanh trở về để khao thưởng rồi.

- Để thần ra lệnh cho quan sai tới bắt!

Ngay lúc các quan viên chuẩn bị gọi quan sai đi làm việc thì Trần tí bỗng giơ tay:



- Khoan đã!

- Việc cần làm bây giờ là tổ chức lễ tế cho cựu thái tử Trần Duệ.

- Chuyện Lý Thông để sau, bây giờ các ngươi lui ra ngoài đi!

Trần Tí đột nhiên thay đổi ý định khiến quan viên chỉ biết cảm thán “thánh ý khó dò” rồi lui ra.

Trên thực tế, Trần Tí đột nhiên ngừng việc truy bắt Lý Thông vì nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn.

- Trợ lý Hồng, điều ra thông tin về các quý tộc, cường hào theo vùng miền.

Từ trong hư không, trợ lý Hồng xuất hiện sau nhiều ngày ẩn nấp.

Trần Tí vốn lo lắng trợ lý Hồng sẽ cảm thấy buồn bã, ấm ức gì đó nhưng chỉ là suy nghĩ thừa thải thôi, trí tuệ nhân tạo không có những điểm yếu kiểu vậy.

Cô mỉm cười mở một bảng giả lập và giải thích:

- Quý tộc ba miền được phân bố như sau:

- Ở miền bắc, số lượng quý tộc rơi vào khoảng 197.382 người, chiếm tỷ lệ khoảng 3%.

- Ở miền Trung, số lượng quý tộc rơi vào khoảng 113.251 người, chiếm tỷ lệ khoảng 1,9%.

- Ở miền nam, số lượng quý tộc rơi vào khoảng 79.921 người, chiếm tỷ lệ dưới 1%.

Quý tộc ở đây không phải đơn thuần nói về những người có tước vị, quyền thế ngập trời mà đang xét chung về giai cấp tinh anh thống trị, bao gồm cả cường hào, lý trưởng…

- Số lượng của giai cấp quý tộc và địa chủ giảm dần từ nam ra bắc!

- Đây là kết quả do việc mở rộng lãnh thổ từ bắc vào nam của Đại Việt

Trần Tí âm thầm suy tư, tính toán và đưa ra cách giải thích của mình.

Nếu tìm hiểu kỹ về lịch sử thì sẽ biết rất rõ ràng, lãnh thổ Đại Việt ban đầu chỉ ở miền bắc và bắc trung bộ, sau đó mở rộng dần xuống miền nam.

Bởi thế nên miền bắc đất chật người đông, cạnh tranh kịch liệt, diễn sinh ra nhiều gia tộc quyền quý lâu đời, rắc rối phức tạp.



Trái lại miền nam thuộc dạng vùng “khai hoang” giai cấp quý tộc, địa chủ tuy nắm giữ nhiều tài sản nhưng chưa có bề dày lịch sử, số lượng cũng ít hơn rất nhiều.

- Ở miền nam, có thể sử dụng cải cách dễ dàng hơn rất nhiều vì lực lượng quý tộc phản kháng yếu hơn.

- Nhưng khi tới miền bắc và miền trung thì khác, nơi đây tồn tại nhiều gia tộc lâu đời, thâm căn cố đế, khó xử lý hơn nhiều.

- Nếu mình tùy tiện bắt bớ Lý Thông mà không suy tính sẽ dễ gây tâm lý phản kháng trong khi bản thân thì đang phải gấp rút chi viện chiến trường phía bắc.

Trần Tí không hề e ngại Lý Thông quèn ấy, chỉ một cái móng tay của Trần Tí cũng đủ đập c·hết.

Nhưng Lý Thông lại đang là đại diện cho giới quý tộc ở miền trung.

Nên nhớ Trần Tí vừa mới thực hiện một cuộc thanh trừng quy mô lớn ở Sài Gòn và các tỉnh miền nam để cải cách lại bộ máy.

Mặc dù lấy danh nghĩa chống phản tặc để che lấp nhưng mật viện báo lại rất nhiều quý tộc ở miền trung và miền bắc đã bí mật liên kết với nhau, đề phòng thanh trừng.

Đặc biết là giới quý tộc thân phương bắc, phản úng mạnh mẽ nhất.

Họ không thể nào biết được Trần Tí nghĩ gì nên có phản ứng thế nào khi Trần tí xử Lý Thông là chuyện khó lường trước.

Và Trần Tí với tư cách hoàng đế cũng không thể chạy đi giải thích với từng người Lý thông gian ác thế nào, đáng ghét ra sao.

Thực tế không phải tiểu thuyết, nói ra chưa chắc đã có người tin.

Cuối cùng, Trần Tí quyết định tới thăm một nhân vật đặc biệt.

Dưới ngục giam,

Một nhân vật đầu tóc bù xù đang vui vẻ uống rượu và gặm đùi gà, bữa cơm cuối cùng trước khi ra pháp trường.

Cơm tù bình thường tất nhiên không ngon như vậy nhưng riêng bữa cuối cùng, hầu hết đều được cho ăn theo chủ nghĩa nhân đạo.

Đúng lúc này, một người mặc hoàng bào chậm rãi bước vào nhà tù.

Cai ngục dẫn đường tới, dọn sạch chỗ ngồi để mang ra một chiếc ghế rồi lùi ra xa canh gác, không dám nghe lén.

Tù nhân ngẩng đầu liếc mắt, cái miệng nhai ngồm ngoàm ngấu nghiến không dừng nở nụ cười vui vẻ.



Ở phía đối diện, người mặc hoàng bào không vội mở miệng mà bình tĩnh nhìn đối phương ăn.

Sau khi xong việc, tù nhân vuốt bụng mở miệng:

- Sao cửu ngũ chí tôn lại có rảnh hạ mình tới đây, không sợ dơ quần áo sao?

- Trẫm muốn thấy ngươi, ngươi nhất định phải ở trong tầm mắt của trẫm.

Trần Tí trả lời một cách nhẹ nhàng, không giận không vui.

Đúng vậy, người mặc hoàng bào là Trần Tí, còn tù nhân không ai khác ngoài Hồ Mị Ly.

- Ha ha ha, đúng là bá đạo, làm vua phải thế!

- Đã tốn sức leo lên ngai vàng rồi, tất nhiên muốn làm gì thì làm.

Trần Tí không tỏ thái độ với câu sau, mở miệng dò hỏi:

- Có thể giúp ta cho ý kiến giải quyết về một số vấn đề sao?

Nghe Trần Tí nói câu này, Hồ Mị Ly hơi ngẩn người một chút.

Nên biết, Hồ Mị Ly hiện tại là tù nhân, là kẻ thất bại.

Trong khi đó Trần Tí lại đăng lâm chí tôn, nam phạt tây tiến bách chiến bách thắng, được người đời tung hô.

Chênh lệch như thế nhưng Trần Tí vẫn khiêm tốn hạ mình tới ngục giam để hỏi thăm Hồ Mị Ly, chỉ cần nghĩ sơ cũng biết là điều không dễ.

“Đức độ phi phàm, thắng không kiêu, bại không nản, ta thua không oan.”

“Cho dù là bậc kiêu hùng nổi tiếng như tào tháo, lưu bị, sau khi gặt gái thành công đều vì chủ quan, đắc chí mà mất nửa cơ đồ.”

“Vậy mà đối phương vẫn giữ được tỉnh táo dù liên tục chiến thắng, rõ ràng là hành động của thiên cổ minh quân”

Hồ Mị Ly thầm thở dài trong lòng, ngoài miệng thì tỏ vẻ tưng tửng:

- Có chuyện gì sao?

- Nói nghe xem, dù sao ta cũng sắp c·hết rồi, nghe ít chuyện xuống còn kể với Diêm Vương.

- Trẫm muốn nghe một số ý kiến của ngươi về việc tiêu diệt phong kiến, địa chủ cùng gia tộc quyền quý.

- Ví dụ như, quý tộc liên hợp với nhau thành liên minh ngầm để tự bảo vệ, phải làm thế nào để phá?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.